Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 67 :

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit+ beta: Linhlady



"Tô Mộc, anh thích em."



Một nam sinh cao cao gầy gầy thanh tú, cản Tô Mộc ở dưới một cái cây, cùng lúc đó, trên mặt trắng nõn của nam sinh kia xuất hiện dám mây đỏ.



Tô Mộc bị một người xa lạ không quen ngăn lại, tự nhiên trong lòng là không vui, hơi hơi nhíu mày.



Không nói người trước mắt lại còn nhìn Tô Mộc đàn hát một khúc Trung ( thế giới của anh đã rơi vào bể tình), còn có bạn bên cạnh hắn thảo luận ồn ào.



Vào buổi trưa là lúc tất cả mọi người đều tan học. Động tĩnh lớn như vậy, làm sao lại có chuyện mọi người không biết, người đi đường tốp năm tốp ba tụ tập lại đây, đám người càng ngày càng đông hơn.



Tô Mộc nhàn nhạt liếc qua đám người, nội tâm khẽ kinh ngạc, thầm kêu không xong, cô hơi vội vàng.



Ánh mắt chạm đến nam sinh phía trước, hắn rõ ràng có chút khẩn trương, co quắp cầm lấy đàn ghi-ta trong tay, cưỡng bách chính mình không đem căng thẳng viết ở trên mặt. Cùng lúc đó, trong ánh mắt nhưng lại lóe ánh sáng, thông thấu trong suốt, tràn trề hi vọng.



Giống như nổi lên dũng khí, nói ra, "Tô Mộc, có lẽ em không biết, anh thích em thật lâu, ngay từ ngày đầu tiên em bước chân vào trường đại học này... Anh không thèm để ý chuyện trên diễn đàn, anh có thể không thèm để ý chuyện em đã đi qua, nhưng anh nghĩ anh muốn tham dự chuyện trong tương lai của em, tiếp theo để cho anh chăm sóc em, có được không?"



"Cùng một chỗ!"



"Cùng một chỗ!"



"Cùng một chỗ!"



Quần chúng vây xem ào ào hưởng ứng lời nói nam sinh kia, bắt đầu ồn ào, Tô Mộc thấy vậy có chút quẫn bách.



Tô Mộc nhìn thất trong con mắt kia tràn trề nhu tình, thẹn thùng, bối rối mà lại không biết làm sao. Nhưng vẫn ổn định tâm tình, nghiêm túc trả lời đến: "Nhưng tôi không biết anh là ai? Tên gọi là gì cũng không biết, lại đột nhiên xuất hiện tỏ tình thật khiến tôi khó khăn, cho nên thẹn thùng, hy vọng anh có thể tìm được người hiểu rõ anh, biết anh là ai, mà không phải tôi, ngay cả anh là ai cũng không biết."



"Huống chi, tôi đã có người trong lòng, xin lỗi."



"Cảm ơn anh thích tôi."



Mỗi một đoạn cảm tình đều đáng giá nghiêm túc đối đãi, nhưng là không có cách nào khác đáp lại tình cảm cũng muốn nghiêm túc cự tuyệt, nếu không, đến lúc làm cho người khác thương tâm.



Nam sinh kia mắt sáng trong vắt trong mắt khi nghe thấy lời nói của Tô Mộc, trong nháy mắt giống như là mất đi sắc thái ảm đạm thất sắc, khuôn mặt mang đỏ ửng cũng lập tức trắng bệch, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói chút gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói ra.



Đúng vậy, cô ngay cả mình là ai cũng không biết, như thế nào sẽ đáp ứng mình đây? Thật sự là buồn cười a! Mình ngay cả chuyện cô có người trong lòng cũng không biết.


"Um, buông em ra- -" thừa dịp có khoảng cách, Tô Mộc giãy giụa nói, nhưng rất nhanh bị đè xuống.



Nam nhân lần đầu tiên làm chuyện này, giống như vô sự tự thông, thân thể Tô Mộc dần dần mềm xuống, ngưng dãy dụa,đợi đến khi hô hấp không thuận lợi, Tống Tử Diễn mới buông cô ra, hai người còn kéo ra một chút tơ bạc ái muội.



Trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt ướt nhẹp kinh ngạc nhìn qua nháy a nháy, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, hô hấp lấy không khí.



"Anh thích em sao?" Tô Mộc cảm giác nguyên chủ đang ở gần đây, Tô Mộc vội vàng đoạt lại ý thức, hai mắt trong nháy mắt thay đổi, sáng ngời mà trong suốt, nghiêm túc nhìn qua Tống Tử Diễn hỏi.



Đáy mắt Tống Tử Diễn lóe qua một nụ cười, nhìn về phía Tô Mộc giống như có thể nhìn vào tận đáy lòng, con mắt thâm thuý tràn ngập dịu dàng. Hắn lại chậm ngước lên, nhìn thẳng con mắt Tô Mộc, thâm tình mà chuyên chú nói: "Đứa ngốc, không nhìn ra được sao?"



Tô Mộc không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tống Tử Diễn, dường như đang đợi hắn một cái chính thức trả lời.



Tống Tử Diễn thấy bộ dáng Tô Mộc bướng bỉnh, ngồi ở trên mép giường, bất đắc dĩ duỗi tay kéo Tô Mộc lại đây, sủng ái cười cười: "Thích, rất thích."



Ngưng một cái, tiếp theo nói ra: "Trước có lẽ anh không biết cái gì gọi thích, nhưng mà hiện anh tại hiểu. Anh thích em cảm giác rất rõ ràng truyền đạt đến trong đại não, nó nói cho anh biết, là anh thích em."



Tô Mộc dựa vào trên người Tống Tử Diễn, lẳng lặng nghe tiếng tim Tống Tử Diễn đập, còn có lời nói thích kia.



Trên người bỗng nhiên chợt nhẹ, một cỗ hơi thở thật bình tĩnh rời khỏi thân thể, Tô Mộc biết rõ đó là nguyên chủ, lập tức nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mà nam nhân bàn tay ôn nhu nhẹ nhàn vuốt tóc Tô Mộc.



- - - - - -



Tô Mộc bởi vì chuyện kia xảy ra, sau đó nửa tháng bị cha mẹ Tô biết được, nói Tô Mộc không cẩn thận, liền bị cha mẹ lệnh cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện kiểm tra thân thể một chút, mà cùng Tống Tử Diễn xác định quan hệ Tô Mộc chính không bỏ được Tống Tử Diễn, ỷ lại ôm hắn làm nũng một phen, mặc dù có chút thất lạc không thể cùng Tống Tử Diễn, nhưng vẫn ngoan ngoãn về nhà.



Về nhà ngày thứ hai, chuông cửa vừa vang lên, Tô Mộc đi xuống vừa nhìn là Tống Tử Diễn, không để ý ánh mắt khác thường cha mẹ mình, vọt tới ôm Tống Tử Diễn một cái, cao hứng bừng bừng hỏi thăm hắn: "Anh như thế nào tại đây? Không phải đang lên lớp sao?"



Hắn tiến đến bên tai Tô Mộc, hơi thở ấm áp phả vào, hơi ngứa: "Anh nhớ em."



Đúng vậy, hắn nhớ cô, mới một ngày đã nhớ cô. Hắn nghĩ hắn thật sự trúng độc tên "Tô Mộc" rồi, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.



Tô Mộc không nghĩ tới khi Tống Tử Diễn mở ra hình thức luyến ái kĩ năng trêu chọc ngày càng cao siêu như vậy.



Sau khi biết rõ quan hệ bọn họ, tất cả mọi người là một bộ chúng ta đã sớm biết sẽ như thế, không có chút bộ dáng ngạc nhiên mừng rỡ nào, khi đó Tô Mộc liền níu lấy tà áo Tống Tử Diễn hỏi hắn có phải hay không ngấp nghé mình thật lâu, khi nghe được đáp án mình hài lòng, mới vui vẻ ôm lấy Tống Tử Diễn.



Cha mẹ Tống gia tự nhiên là vui tay vui mắt, nhưng ngược lại ba ba Tô sau khi biết bày tỏ rất không vui, không biết sao nữ nhi của mình thích, huống chi Tống Tử Diễn ông xem càng thấy không vừa mắt.



Sau đó, cha mẹ Tô gia lại lần nữa đi công tác. Tô Mộc lấy cớ một mình ở nhà rất sợ yêu cầu Tống Tử Diễn lưu lại bồi mình.