Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 101 : Ghen ghét

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Editor: Gà



Cố Doanh Tích vừa dứt lời, Ninh Vân Thành lập tức trợn mắt nhìn Ninh Vân Hoan: “Tóm lại Tích nhi xúc phạm gì tới mày rồi? Lúc trước mày hại cô ấy ký một khoản nợ hơn năm ngàn vạn thì thôi đi, bây giờ cô ấy không làm gì mày, sao mày lại còn muốn hãm hại cô ấy hả?”



“Ninh Vân Thành con không phải điên rồi chứ?” Suýt chút nữa mẹ Ninh không thể nhịn được mà đánh hắn thêm một gậy, Ninh Vân Thành bất mãn nói: “Tôi chịu đủ rồi! Sao các người có thể vô tình ích kỷ như vậy? Tích nhi chỉ là một người bị hại, huống chi cô ấy không làm gì sai cả, chỉ cần là con người, đều có quyền được thích người khác!”



Người trong lòng vì cứu người mà bị cưỡng hiếp, nhất định trong lòng Ninh Vân Thành rất thống khổ, không ai muốn chia sẻ người trong lòng mình với người khác, hắn rất thống khổ mà! Người khổ sở nhất hôm nay chính là hắn, nhưng hắn biết bản thân không thể biểu hiện ra ngoài, tâm hồn Cố Doanh Tích nhạy cảm yếu ớt, chắc chắn ả sẽ suy nghĩ lung tung, nhất định rất khó chịu, vất vả lắm ả mới nghĩ thông mà từ bỏ ý định tự sát, Ninh Vân Thành không nhẫn tâm lại làm ả đau khổ, vừa nghĩ đến hắn có thể sẽ mất đi cơ hội yêu thương cô gái động lòng người trước mắt này, hắn không tự chủ được khẽ rùng mình.



“Câm miệng!” Lan Lăng Yến lạnh lùng nhìn Ninh Vân Thành hét lớn, Ninh Vân Thành vừa nhìn thấy anh, giống như cả người bị người ta cởi sạch rồi  nhét vào tủ lạnh, sợ run, ánh mắt né tránh, quay mặt đi.



Trong lòng Cố Doanh Tích vốn thích Lan Lăng Yến từ rất lâu, nhưng cảm giác của ả với Ninh Vân Thành không giống như vậy, Ninh Vân Thành là cậu ấm con nhà giàu, hắn khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, hơn nữa còn vô cùng săn sóc ả, chỉ cần là phụ nữ, ai có thể không động tâm khi được hắn yêu, ả vừa tự hào vừa kiêu ngạo vì có một người đàn ông như vậy theo đuổi ả, trước kia ả luôn cho rằng Ninh Vân Thành không hề thua kém người khác, nhưng bây giờ so với Lan ca ca, sao ả cỏ thể vừa mắt Vân Thành chứ?



Trước kia vẻ đẹp trai đã làm ả động tâm, bây giờ so với vẻ tao nhã hoa lệ khí chất có vài phần lạnh nhạt của Lan Lăng Yến, sao cảm thấy khó coi vậy chứ? Dáng người Ninh Vân Thành cao lớn rắn chắc, nhưng so với Lan Lăng Yến, lại thấy dường như thấp hơn rất nhiều. Hơn nữa không nói vừa nãy Lan ca ca mới chỉ khiển trách một câu, lại khiến Ninh Vân Thành sợ tới mức một câu cũng không dám nói, càng so sánh, Cố Doanh Tích càng cảm thấy Ninh Vân Thành quá kém với Lan Lăng Yến, người đàn ông ngồi ở kia dù không nói một câu nhưng không ai có thể xem nhẹ khí thế cường đại của anh.



Một người tao nhã lạnh nhạt như vương giả, hơn nữa còn khàn giọng quát lớn, đương nhiên không cần Cố Doanh Tích nói, cũng đã vô cùng rõ ràng rồi.




Là di động của Lan Lăng Yến, hơn nữa đây là số tư nhân của anh, người biết số này, bình thường đều tương đối thân thiết, Ninh Vân Hoan ngẩn người, chưa nói gì thì Lan Lăng Yến đã cười lạnh một tiếng, cầm di động trực tiếp tắt máy.



Qua một lúc, điện thoại bên cạnh sofa cũng vang lên, Ninh Vân Hoan thấy vẻ mặt Lan Lăng Yến âm trầm, hỏi: “Anh không bắt máy hả?”



Vừa dứt lời, quản gia Lan Tứ đã cầm một chiếc điện thoại vào trong: “Chủ tử, gia chủ có chuyện tìm ngài.”



Lan Lăng Yến vừa nghe lời này, ngược lại nở nụ cười: “Tôi chưa bắt mà ngược lại ông đã bắt máy rồi.”



Ai nấy trong sảnh đều nghe được sự tức giận trong lời nói của anh, trên trán Lan Tứ mồ hôi đầm đìa, cười khổ nhìn Ninh Vân Hoan, ông chỉ là quản gia thôi, Lan Lăng Yến là con trai của gia chủ, cho dù không nghe điện thoại của gia chủ thì ngài cũng sẽ không giết con trai mình, nhưng ông thì khác, nếu ông không nghe thì không phải chứng tỏ lá gan ông quá lớn rồi sao ngay cả điện thoại của gia chủ cũng không bắt? Hiện giờ dù Lan Lăng Yến đã trở thành gia chủ nhưng ông không thể chỉ dựa vào điều này được.



Thật ra Lan Lăng Yến biết Lan Tứ không có biện pháp nào khác, trong lòng cười lạnh chỉ đành nhận cuộc điện thoại này, sắc mặt không hề vui vẻ nhận điện thoại hừ một tiếng.



Không biết đầu bên kia nói gì, sau một lúc lâu vẻ mặt Lan Lăng Yến khó coi, trực tiếp cúp điện thoại rồi kéo Ninh Vân Hoan đứng lên: “Bây giờ chúng ta ra ngoài một chuyến.”