Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 103 : Ngoài ý muốn

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Editor: Gà



Tuy trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn vẫn lạnh như băng, vươn tay vuốt tóc mình, khóe miệng thể hiện ý cười lạnh nhạt:



“Nhan sắc như vậy, con cũng để ý được sao? Ánh mắt của con kém như vậy từ lúc nào thế?”



Lâm Mẫn làm khó dễ, khiến trong lòng Ninh Vân Hoan bị đả kích lớn. Ba Lan hơi cau mày, trong đáy mắt có chút ánh sáng, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh nhạt tao nhã.



Lan Lăng Yến luôn bao che khuyết điểm, ngày thường anh đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể để người khác tới sỉ nhục như vậy, ánh mắt anh lạnh đi, che chở Ninh Vân Hoan lui về phía sau vài bước, lịch sự nói:



“Xin hỏi mẹ, không biết khi nào mẹ đã dạy con nên có ánh mắt như thế nào? Chắc là trong mơ rồi?



Đôi mắt anh rất giống ba Lan, một đôi mắt xếch cười như không cười, lông mi anh tuấn nhíu chặt khiến ánh mắt càng thấp, tản ra sắc bén, Lâm Mẫn như thấy được hình ảnh chồng mình lúc còn trẻ, ngẩn người, hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ năm đó dáng vẻ chồng bà sẽ trở nên như thế khi không thể hoàn toàn khống chế được tức giận.



Lan Lăng Yến hơn hẳn so với lúc chồng bà còn trẻ, sinh ra một đứa con như vậy, không phải Lâm Mẫn không kiêu ngạo, nhưng tình cảm mẹ con giữa hai người không tốt lắm, Lâm Mẫn đã từng nghĩ muốn gần gũi anh, nhưng không ngờ chưa đợi được lúc đến gần con trai, bên cạnh anh đã có một cô gái khác có thể làm cho anh cười.



Đột nhiên trong lòng Lâm Mẫn không thoải mái, đến lúc nhớ tới lý do con trai vì người phụ nữ này mà đối chọi gay gắt với bà, ánh mắt bà càng thêm u ám.



Cuối cùng đi theo ba Lan nhiều năm như vậy không biết xông qua bao nhiêu mưa gió, tuy trong lòng Lâm Mẫn giận dữ, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ giả vờ không nghe thấy trong lời nói của Lan Lăng Yến có ý châm chọc, chỉ từng bước lui về phía sau, sâu kín cười:



“Ninh tiểu thư, nghe nói tiểu Cửu đã kết hôn với cô, nhưng không biết trước khi kết hôn, ba mẹ của Ninh tiểu thư có dạy cô biết rằng hôn nhân đại sự, nên có tiếng nói của ba mẹ hay không?” Lâm Mẫn khẽ cười, ánh mắt rét run:




“Lan thế huynh quá khen rồi.”  Mộ Thiệu Hoa nghiến răng nói ra lời này, nói xong quay đầu nhìn vợ đứng bên cạnh khẽ quát: “Còn không mau đến xem nó, thật mất mặt.”



Tuy nói Lâm gia và Mộ gia có quan hệ thông gia, nhưng con mình lớn lên như vậy, đương nhiên trong lòng Mộ phu nhân mất hứng, bà ta luyến tiếc tự trách, đặc biệt bà ta luôn nâng niu hắn trong lòng bàn tay, nên sinh ra oán hận với Ninh Vân Hoan, khi Mộ Cẩn Ngôn vừa ngã xuống, ai cũng nghĩ do Ninh Vân Hoan đẩy hắn ngã, Mộ phu nhân kéo nhi tử sang một bên nhẹ nhàng dỗ hắn, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan.



Ninh Vân Hoan cảm thấy tay hơi đau, hiện giờ trong lòng đã có cái nhìn khác về ba Lan.



“Chờ ba, lát nữa cùng đi.” Khóe miệng ba Lan khẽ cong, lộ ra ý cười vui vẻ, sau khi gật đầu với mọi người, rồi nhỏ giọng nói vào tai con trai.



Sắc mặt Lan Lăng Yến tối đen, lúc này mới rút khuỷu tay ra, lắc cánh tay, cố nén ý nghĩ xé bỏ ống tay áo: “Ở Lâm gia không có chỗ cho ba ở à?”



“Ha ha ha, tiểu Cửu, con thật nghịch ngợm!” Ba Lan vỗ bả vai Lan Lăng Yến, bỗng nhiên cất tiếng cười hào sảng, đôi mắt Lan Lăng Yến lạnh lùng, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng: “Cảm ơn ngài đã khen.”



Tuy giọng điệu nói chuyện với ba Lan không vui vẻ gì, nhưng ba Lan đã muốn quay về cùng Lan Lăng Yến, nên hai người Ninh Vân Hoan không thể rời khỏi đây.



Ở bên kia Lâm Mậu Sơn đứng bất động hồi lâu đã đi qua tìm Lan Lăng Yến nói chuyện, mặt khác một người phụ nữ trung niên trong Lâm gia lôi kéo Ninh Vân Hoan đến một bên chúc mừng hôn lễ.



Trước kia vì chuyện của Lâm Xuyến, trong lòng Ninh Vân Hoan có chút mâu thuẫn với Lâm gia, nhưng ngoài dự đoán, chủ mẫu Lâm gia không khó nói chuyện. Dáng vẻ bà không sắc bén bức người như con gái Lâm Mẫn, ngược lại tính tình dịu dàng thân thiết, năm nay bà đã sáu mươi, bà là bác của Mộ Thiệu Hoa, năm đó gả vào Lâm gia do hai nhà Lâm Mộ cần liên hôn, tuy rằng hiện giờ khá lớn tuổi, nhưng trên người bà tỏa ra khí chất khiến người khác dễ dàng cảm mến.



“Con bé này, đều do tiểu Cửu giấu kỹ quá, vẫn không chịu dắt về cho chúng ta nhìn, tính cách của Lâm Xuyến còn trẻ con, nếu nó có chỗ nào không đúng, con cứ đến nói với bà ngoại, ta giúp con trút giận.”