Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 145 : Báo thù
Ngày đăng: 21:27 21/04/20
Editor: Gà
"Mẫn Nhiên, trước kia dì không nhìn lầm con, con là người tốt, Nặc Nặc gặp được con, thật sự là may mắn của nó, đáng tiếc nó mệnh mỏng, hiện giờ gặp phải chuyện như vậy, cũng may con không ghét bỏ nó." Cố Nhàn nghe Tống Mẫn Nhiên nói xong, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy con gái thật may mắn, nhưng nhớ đến cô ta bị mất một chân, trong lòng đau như bị đao khoét.
Trên giường bệnh, sắc mặt Cố Doanh Nặc trắng bệch, đáy mắt trầm lặng.
Cô ta bị tai nạn xe cộ, vì đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên người khác đều cho rằng đó là lý do cô ta dần trở nên sa sút, hoàn toàn không hoài nghi nguyên nhân bên trong, ngay cả hai người Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích cũng chưa phát hiện sự khác thường của cô ta, lúc này Tống Mẫn Nhiên thâm tình thổ lộ không hề khiến Cố Doanh Nặc rung động, ngược lại làm cô ta liên tục cười lạnh.
"Anh Mẫn Nhiên, hiện tại em đã như vậy rồi, sao em có thể liên lụy đến anh chứ?" Cố Doanh Nặc nhịn oán độc trong lòng xuống, rủ mắt, lẩm bẩm: "Anh yên tâm, em sẽ không trách anh, cũng không níu kéo anh, anh nên tìm kiếm hạnh phúc khác cho bản thân đi."
Tống Mẫn Nhiên vừa thấy cô gái mình yêu hiện giờ sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, môi không còn huyết sắc, hơn một nửa đùi phải lộ ra ngoài chăn, lòng như dao cắt, vừa nghe cô ta muốn mình buông tay, thì không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay Cố Doanh Nặc, vừa đặt dưới cằm, vừa thâm tình nói: "Nặc Nặc, anh không cho em nói như vậy, anh không buông tay, sao em có thể buông tay chứ?"
Lúc này Cố Doanh Nặc hận không thể tát vào mặt cậu ta, trước đây vì quá yêu nên không nhìn rõ, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, ả đàn bà Cố Doanh Tích kia không biết xấu hổ, đã có nhiều đàn ông bên cạnh như vậy, còn thông đồng với bạn trai của cô ta, tuyệt đối cô ta sẽ không bỏ qua cho đôi nam nữ chó má này!
Đang trong lúc nói chuyện, Cố Doanh Tích đã mang cơm vào, gần đây cô ta đã gầy đi một vòng, ban ngày ở nhà nấu thức ăn cho Cố Doanh Nặc, buổi tối phải đến quán ăn đêm quảng cáo rượu, hơn nữa ả lại đang mang thai. Lúc này cả người đều đã tiều tụy rất nhiều. Tuy nhiên Cố Doanh Nặc không hề áy náy, ngược lại thấy ả như vậy, trong lòng tràn ngập sảng khoái.
Còn Cố Doanh Tích, cô ta quay đầu nhìn, quả nhiên thấy cả người Cố Doanh Tích khẽ run rẩy, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy ả. Nhớ đến bản thân nghe được trong bụng Cố Doanh Tích có cốt nhục của Tống Mẫn Nhiên, Cố Doanh Nặc cười lạnh, cô ta thừa dịp bọn họ đang áy náy và kinh ngạc đến ngây người khi nghe được tin tức này, vội vàng lập tức chống giường ngồi dậy, xông đến phía sau Tống Mẫn Nhiên.
Tống Mẫn Nhiên máu lạnh vô tình không biết xấu hổ, cuối cùng vẫn xem trọng Cố Doanh Tích, khóe môi Cố Doanh Nặc cười càng sâu, bắt lấy Cố Doanh Tích, nhìn thấy bên cạnh là chiếc bàn cao bằng nửa người, cô ta lộ ra vẻ hung tàn, đụng vào người Cố Doanh Tích, nhìn thấy ả đàn bà đó theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, cả người cô ta đều đã bám vào người Cố Doanh Tích.
Vốn đã tính toán xong, dù Cố Doanh Tích không trúng vào góc bàn thấp, cũng sẽ bị Cố Doanh Nặc vọt đến.
Một tiếng "thình thịch" đau đớn vang lên, Cố Doanh Tích kêu thảm thiết, bụng cô ta vừa vặn đụng vào góc bàn, còn bị Cố Doanh Nặc va phải, ả lập tức ngất đi.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, hai người Tống Mẫn Nhiên và Cố Nhàn đều sợ ngây người, Cố Doanh Nặc rớt xuống khỏi người Cố Doanh Tích, chân sau đứng không vững, nên ngã xuống đất, chân bị thương đặt trên người Cố Doanh Tích, cũng yếu ớt rớt xuống, vốn vừa cầm máu không lâu nên vết thương nứt ra, máu nhanh chóng phun trào, hai người Tống Mẫn Nhiên nhìn thấy thảm trạng của cô ta, cũng không dám trách cứ cô ta nữa, đưa cô ta lên giường bệnh.
Đợi khi bác sĩ đến, đứa bé trong bụng Cố Doanh Tích đã không còn nữa.
Lần này sinh non là do sau khi bị va chạm, Cố Doanh Tích vẫn chưa kịp thống khổ, các bác sĩ đã giúp ả lấy ra, còn ả thì đau đớn hơn cả một lần sinh con.