Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 146 : Hóa đen
Ngày đăng: 21:27 21/04/20
Editor: Gà
Bác sĩ đã giúp ả giải quyết xong hậu quả, thuốc tê cũng không còn tác dụng nữa, Cố Doanh Tích đau đến chết đi sống lại, khó tránh sinh ra ám ảnh với việc mang thai.
Đến lúc ả được đẩy ra khỏi phòng mổ, Cố Doanh Tích suýt nữa ngất đi, quả thật cái loại đau đớn này khiến người ta không thể chịu nổi, còn Cố Doanh Nặc thì khóc lóc gào thét nói muốn ở cùng phòng bệnh với chị, bởi vì cô ta nói muốn sám hối, muốn đền tội, muốn chăm sóc người chị vừa mất đi đứa nhỏ.
Cố Doanh Tích đã hơi sợ hãi Cố Doanh Nặc, nhưng cô ta nói rất dễ nghe, ả không dám từ chối, nói cho cùng thì chân của Cố Doanh Nặc bị cắt mất vì chuyện của ả và Tống Mẫn Nhiên, Cố Doanh Nặc hỏi ả vì sao lúc đó không nghe điện thoại, thật ra trong lòng ả có quỷ, cực kỳ chột dạ, nên lúc này tuy ả sợ Cố Doanh Nặc, nhưng lại không dám từ chối lời đề nghị của cô ta, đành phải cố nén sợ hãi và cơ thể đau đớn, để bác sĩ sắp xếp cho hai người nằm cùng phòng bệnh.
Vốn việc này không hợp quy định, dù sao ca giải phẫu của Cố Doanh Nặc nghiêm trọng hơn, không thể so với ca tiểu phẫu của Cố Doanh Tích, nhưng vì thỏa mãn yêu cầu chuộc tội của Cố Doanh Nặc, Cố Nhàn đành phải trả thêm tiền, nịnh nọt bác sĩ thật lâu, lúc này mới được như mong muốn.
Tình cảm của hai chị em vốn tốt vô cùng, bây giờ cùng ở một phòng bệnh, Cố Doanh Tích hơi áy náy với Cố Doanh Nặc, hơn nữa không biết thế nào, hiện tại ả nhìn thấy Cố Doanh Nặc sẽ cảm thấy chột dạ kinh khủng, ở cùng một phòng bệnh với cô ta, đương nhiên sẽ bị Cố Doanh Nặc sai bảo.
Trước kia cơ thể ả đã từng nạo thai một lần, lúc này đứa nhỏ lại bị Cố Doanh Nặc đánh rớt một cách dã man, nên sẽ bị tổn thương rất sâu, đáng ra nên điều dưỡng thật tốt, nhưng Cố Doanh Nặc hận ả thấu xương. Đương nhiên muốn sai bảo ả cho sảng khoái, hai chị em ở bệnh viện hơn nửa tháng, trong lòng Cố Doanh Nặc ngập tràn oán hận, cộng thêm cô ta còn đang tuổi thiếu nữ mà bị mất đi một chân chỉ vì bạn trai phản bội, bởi vậy cho dù được chăm sóc hơn nửa tháng, nhưng cô ta không những không có biến chuyển tốt, ngược lại cả người đều đã gầy sọp xuống, dường như biểu tình hơi âm u.
Trong hoàn cảnh mọi thứ đều khó khăn như vậy, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân sẽ gặp không ít phiền toái, nhưng chỉ cần cô viết ra ý tưởng cho Lan Bưu, anh ta sẽ tìm người gọt giũa lại sau đó biến nó thành phim truyền hình, ngược lại Lan Lăng Yến có tiền, chỉ cần có tiền, còn nhiều trai xinh gái đẹp chờ đợi tranh nhau đòi diễn, cả đạo diễn cũng không cần lo lắng, nếu dùng tiền không thể mời được người, thì Lan Bưu sẽ trực tiếp mời theo cách đặc biệt, bởi vậy trong khoảng thời gian này công ty phát triển cực kỳ thuận lợi, hầu như Ninh Vân Hoan đã ném Cố Doanh Tích ra sau đầu, nếu không phải Cố Doanh Nặc tìm đến tận cửa.
Cũng giống chị cô ta, Cố Doanh Nặc cũng chờ Ninh Vân Hoan ở cổng trường, lúc này vẻ mặt cô ta âm trầm, nghiêng người tựa vào cổng lớn ngoài trường học, mong ngóng nhìn vào trong, cơ thể cô ta khi dựa vào cửa gần như dị dạng, nhưng khi Ninh Vân Hoan ra khỏi trường, thì mắt cô ta sáng lên, Ninh Vân Hoan lập tức thấy dáng vẻ khập khiễng của cô ta.
Tuy mấy hôm nay vội vàng, nhưng cô không dám xem thường người họ Cố, tuy không bám theo người ta cả ngày, nhưng cô vẫn không rút người mai phục ở chỗ tối để theo dõi người nhà họ Cố về, đương nhiên biết rõ Cố Doanh Nặc đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Không giống kiếp trước Cố Doanh Nặc chết vì tai nạn xe cộ, đời này cô ta chỉ mất một chân thôi, chứ không bị mất mạng.
Ban đầu Ninh Vân Hoan vốn không nghĩ người âm u này là Cố Doanh Nặc, tuy trước kia dáng vẻ Cố Doanh Nặc không quá xinh đẹp, nhưng cũng mang theo hơi thở thanh thuần, đâu trầm lặng như hiện giờ, tựa như bà lão hai mươi tuổi.
"Ninh tiểu thư." Một giọng nói hơi khàn vang lên, Ninh Vân Hoan cau mày, vệ sĩ đã trở nên vô cùng cảnh giác sau lần Ninh Vân Hoan bị bắt cóc, từ lúc Ninh Vân Hoan ra khỏi cổng trường, đến khi Cố Doanh Nặc mở lời thì đã có hai vệ sĩ lực lưỡng đứng phía sau cô ta, tạo thành thế bao vây.