Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 153 : Yêu cầu

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Nhóm đại tiểu thư tự mình hái bắp, hơn nữa còn tự mình nấu cơm xào rau, để  rất nhiều nhân viên đi theo quay chụp cười đến té trái ngã phải, lúc các cô ấy bắt cá, thì càng thêm lúng túng, Ninh Vân Hoan không tham gia, cô và Lan Cửu đứng bên cạnh trêu chọc bọn họ, khi bọn họ xuất phát đã dẫn theo đầu bếp và đồ dùng hằng ngày, bởi vậy mỗi khi nhìn nhóm người Lý Phán Phán làm trò cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, thì Ninh Vân Hoan cười ngặt nghẽo ngã vào lòng Lan Cửu.



Qua một tuần, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chẳng những mọi người được chơi đùa thỏa thích, quan hệ còn thân thiết hơn một chút. Lúc đầu Lý Phán Phán là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, càng về sau thì càng bình tĩnh giết cá nấu cơm.



Khi đó, tất cả mọi người đều lưu luyến không rời, ngồi xe trở lại sân bay, Ninh Vân Hoan thấy đại tiểu thư tao nhã Lý Phán Phán bây giờ đã biến thành áo trong áo ngoài, chân mang dép lê, tay áo vén cao, đầu đội mũ rơm, đâu còn nhận ra dáng vẻ rụt rè thì nở nụ cười.



Trông cách ăn mặc của các cô gái có học thức, tính tình an tĩnh, yêu thích tao nhã còn lại, cũng mỉm cười. Trong chuyến du lịch nông thôn vài ngày này, tất cả mọi người đều tràn đầy sức sống, hơn nữa lại là bạn thân của nhau, mặc dù hơi mệt, nhưng tất cả đều thích thú, nên đã không còn quan tâm đến cách ăn mặc và trang điểm nữa, thuận tiện là được.



Một cô gái tên Đỗ Hạ nhìn cách ăn mặc đúng chất thôn quê của Lý Phán Phán, cười nói: "Lần này Phán Phán đi chơi về, coi chừng chú và dì không còn nhận không ra cậu luôn, bảo vệ sẽ xem cậu như em gái thôn quê nào đấy đến nhận thân thích đó, sẽ không cho cậu ấy vào nhà đâu." Tuy nhóm đại tiểu thư này trông có vẻ khó gần, nhưng thật ra tính cách khá tốt, đều không khác Lý Phán Phán là bao, đúng chuẩn tiểu thư khuê các, có học thức thiện lương dịu dàng.



Nhà họ Đỗ này có lẽ là nhà họ Đỗ của một trong mười nghị viên lớn. Gia thế rất hiển hách, tuy vốn xuất thân từ thương nhân, nhưng lại không nhìn ra điều đó từ cô gái họ Đỗ này, cô gái này toát ra vẻ thư hương. Nếu không ở chung thì sẽ không biết tính cách cô ấy hoạt bát rộng rãi, chỉ sợ mọi người đều sẽ bị lừa khi lần đầu tiên thấy dáng vẻ an tĩnh của cô ấy.



Mọi người nghe Đỗ Hạ nói, đều ôm bụng cười, lúc đầu vốn các cô gái này che miệng cười, nhưng qua vài ngày sống ở quê, hơn nữa còn là bạn, lúc này không còn quan tâm bề ngoài nữa, cười thành một đoàn.



Ninh Vân Hoan nép vào Lan Cửu, nhìn dáng vẻ ríu ra ríu rít của các cô cũng cười theo.



Chuyên cơ nhanh chóng về đến đế đô. Bọn họ dùng chuyên cơ của Lan Cửu, nên cũng đáp xuống sân bay nhà họ Lan, người nhà của các cô đã sớm chờ ở nhà họ Lan, lúc này muốn đón các cô trở về, tất cả mọi người đều lưu luyến không rời. Rất nhiều người vẫn muốn ở lại, năn nỉ Ninh Vân Hoan, nhưng không dám nhìn Lan Cửu: "Hoan Hoan, vài ngày nữa chúng ta lại đi thêm một chuyến khác nha, chơi vui lắm."



Ban đầu bọn họ không muốn xào rau nấu cơm, náo loạn khóc lóc như trẻ con, lúc ấy xấu hổ vô cùng. Bây giờ nhớ đến lại cảm thấy rất thú vị, Ninh Vân Hoan nhớ lại cô gái này lúc trước từng xuống nước bắt cua, khi nhìn thấy cua bò thì hoa dung thất sắc, thét chói tai, con cua bị cô ấy ném đến giữa không trung rồi cuối cùng rơi lên đầu cô ấy, lúc ấy cô ấy té phịch xuống. Ngã vào trong nước, nước bắn tung tóe, cô nén cười nói:



"Được, chỉ cần các cậu đồng ý, thuyết phục người nhà xong. Lần sau chúng ta lại đi bắt cua tiếp."



Sắc mặt các cô tái mét, mọi người cười thành một đoàn: "A a a, cua, thật khủng khiếp."



Tất cả đều thét chói tai, vị này tên là Chu Viện oán giận cười phụ họa theo: "Chưa đâu, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy con cua thật sự ấy, trước kia, không phải con nào con nấy đều nằm trong mâm hết rồi sao?" Dứt lời, người bên cạnh cũng cười theo, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy truyện cười này không tệ.




Nhưng Lý Phán Phán khờ dại thiện lương, cô ta cũng được nhà họ Lý dạy dỗ, nếu hưởng thụ toàn bộ tôn vinh của đại tiểu thư nhà họ Lý, đương nhiên cô ta biết đã đến lúc bản thân phải trả giá, cứ như vậy cô ta dập tắt hi vọng với Tần Dật, gần đây Lý phu nhân đã bắt đầu giúp cô ta tìm đối tượng, chỉ vì thân phận nhà họ Tần không đủ, cho nên mới không biết rõ chuyện này thôi.



"Phán Phán, sao con có thể nói vậy? Con và Dật nhi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, trong lúc đó hai nhà chúng ta đã sớm định hôn sự, hiện giờ con nói vậy, Dật nhi nhà chúng ta có điểm nào không tốt chứ..." Chu Tố Tố nhìn thấy Lý Phán Phán nói năng quyết tuyệt như vậy. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng phản bác, nhưng không đợi bà ta nói xong, Đỗ Hạ đứng bên cạnh tiếp lời: "Dì Chu, Tần Dật nhà dì có chỗ nào tốt, cháu nghĩ dì là mẹ nên chắc chắn phải rõ nhất chứ, vì sao Phán Phán giải trừ hôn ước với Tần đại thiếu. Cháu nghĩ trong lòng mọi người ai nấy đều biết vài phần, dẫn tình nhân đến cửa hàng đá quý, gặp Phán Phán nhà chúng cháu, chưa kết hôn vậy mà đã dám dẫn theo tình nhân không rõ lai lịch đến nhận chị em, sao có thể bỏ qua chuyện như vậy?"



Lúc ấy Tần Dật gây họa, trong lòng bắt đầu tức giận, vô cùng không vui về việc Lý Phán Phán tuyệt tình dám phản kháng mình, bởi vậy mấy ngày trước anh ta luôn giữ yên lặng chờ Lý Phán Phán đến nhận lỗi, ban đầu anh ta không nói ra chuyện này, là hi vọng cho Lý Phán Phán một cơ hội, cho rằng chỉ cần cô ta đến  xin lỗi mình thì sẽ không so đo với cô ta nên không nói chuyện này cho người nhà biết, tránh để mọi người có ấn tượng xấu với cô ta.



Nhưng càng về sau không những Lý Phán Phán không đến năn nỉ anh ta, cũng không gọi điện thoại giải thích, trong lòng anh ta hơi hốt hoảng, bắt đầu cảm thấy có phải lúc trước bản thân đã quá đáng rồi không, nếu thật sự quá mức, đương nhiên anh ta không dám nói, nếu Tần lão gia tử biết, chỉ sợ sẽ đánh chết anh ta.



Nếu anh ta không đề cập đến, người nhà Tần sẽ cho rằng vợ chồng son chỉ náo loạn chút thôi, cho rằng tối đa hai ba ngày sẽ hòa thuận lại.



Chu Tố Tố cũng nghe được ngọn nguồn này lần đầu tiên, mặc dù bà ta có chút ngoài ý muốn con trai mình bị Lý Phán Phán tóm được, nhưng khiến bà ta tức giận là con trai dám dẫn ả đàn bà nào đó đến cửa hàng đá quý. Hiệu đá quý có thể khiến thiên kim đại tiểu thư đến đó, có thể thấy được cấp bậc không tầm thường, thằng con bất hiếu này chưa bao giờ tặng quà cho bà ta, vậy mà còn dám dẫn những ả đàn bà khác đi, tuy trong lòng Chu Tố Tố có chút khó chịu, nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, ở trước mặt người ngoài phải giữ gìn mặt mũi cho anh ta, bởi vậy Đỗ Hạ vừa dứt lời, bà ta vội vã nói:



"Phong lưu là thiên tính của đàn ông, các người đều xuất thân danh giá, nên biết việc này, không nên vì thế mà..."



Đám người Chu Viện vừa nghe xong, tuy nói có chút thất lễ, nhưng vẫn khó nhịn trừng mắt: "Đàn ông phong lưu đúng thật là chuyện thường tình, nhưng trước khi cưới đã hung hãn như vậy, lần đầu tiên chúng cháu nghe thấy đó." Mặc kệ sau khi kết hôn chơi đùa thế nào, nhưng mặt ngoài cũng cần phải giữ gìn ân ái gió êm sóng lặng, một hai năm Tần Dật đã nhịn không được, ăn vụng vẫn còn không biết lau miệng, tưởng bở vào lúc này chưa kết hôn muốn dẫn đàn bà khác đến để nhận chị em, nếu kết hôn xong, Lý Phán Phán không bị anh ta bắt nạt đến chết sao?



Chu Tố Tố nghe thế, mặt cũng hơi nóng lên, quả thật chồng bà ta cũng có lúc háo sắc sau lưng bà ta, nhưng ông ta chưa từng để lộ ra trước mặt bà ta, quả thật trước khi kết hôn không quản thân phận thấp thế nào, ông ta cũng chưa từng khiến mình phiền lòng về những chuyện như vậy, có vẻ, lần này con trai bà ta quả thật đã sai rồi. Trong lòng Chu Tố Tố hơi bực bội, lại cố nén, cười nói:



"Phán Phán, nếu sự tình đã xảy ra, các con đều có lỗi, không bằng cho mọi người thêm một cơ hội, các con cũng không phải quen biết một hai ngày, sao cứ thích làm lớn mọi chuyện thế, còn muốn giải trừ hôn ước nữa?"



Nếu bà ta không nói thì thôi, vừa nói xong một cơn tức vô danh bùng lên từ đáy lòng Lý Phán Phán, lạnh lùng nói: "Cháu cảm thấy kỳ lạ quá, xin hỏi dì Chu, quả thật Tần Dật đã làm sai, vậy còn cháu đã làm sai chuyện gì?"



Sau khi quen biết Chu Tố Tố, lần đầu tiên trong đời cô ta không khách khí như vậy, Chu Tố Tố cố nén khó chịu, cau mày nói: "Con biết rõ xuất hiện trên TV là chuyện không ra thể thống gì, về sau thân là con dâu trưởng nhà họ Tần..."



"Tần phu nhân nên cẩn thận lời nói, tôi nhớ rõ hình như mỗi ngày nguyên thủ Tô luôn xuất hiện trên TV mà?" Ninh Vân Hoan không quen nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Chu Tố Tố, rõ ràng con trai có lỗi, lại cứ chết không thừa nhận, còn muốn bôi đen người khác, để toàn vẹn cho sai lầm của mình, cô vốn muốn chia rẽ Tần Dật và Lý Phán Phán, hơn nữa Chu Tố Tố lại nói Lý Phán Phán xuất hiện trên TV là chuyện mất mặt, trong lòng bực tức đâm Chu Tố Tố một câu, thấy vẻ mặt bà ta đỏ bừng, nhưng đánh chết bà ta cũng không dám nói ra nguyên thủ lên TV là chuyện mất mặt, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.