Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 93 : Thích

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Ninh Vân Hoan vừa cất lời, cả người Cố Nhàn liền cứng ngắc, bà ta rất cần tiền, bệnh của bà ta lúc nào cũng cần uống thuốc, lúc còn trẻ bà ta không có công việc chính thức nào, đều là làm công ngắn hạn để nuôi con gái, già rồi cũng không có bảo hiểm, cho dù muốn uống thuốc cũng phải bỏ tiền hoàn toàn, số tiền này cũng phải được hai vạn, ít nhất cũng đủ để bà ta sống được mấy tháng, bà ta cũng là người, cũng sợ chết, không có cái tinh thần coi thường cái chết đâu, bà ta lại không muốn liên lụy tới con gái, cho nên không muốn trả tiền lại.



Nhưng Ninh Vân Hoan nói như vậy, Cố Nhàn luôn thể hiện ra bộ mặt hiểu đạo lí trước mặt mọi người, bị cô nói như vậy, cũng chỉ có thể mở tấm vải trắng ra, bà ta chưa kịp nói gì, đã có một người phụ nữ xông lên nhặt ba xấp tiền rồi nói:



"Nếu bà đã lừa gạt chúng tôi, tiền này tôi cũng không cho nữa, còn không bằng quyên góp cho cơ quan từ thiện, tôi lấy lại 3000 tệ." Lời nói vừa dứt, liên tiếp có người tiến lên lấy lại tiền, không quá 15 phút sau, tiền trên đất được nhặt sạch sẽ, đừng nói là còn sót lại 100 tệ, ngay cả những biên lai bệnh viện kê cho cũng bị dính đầy dấu chân của mọi người.



Ba mẹ con nhà họ Cố tức tới mức sắc mặt xanh mét toàn thân run rẩy, Ninh Vân Hoan lại cười nói: "Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, ba tôi giúp đỡ các người rất nhiều rồi, con người dù không biết cảm ơn, cũng không có kiểu lấy oán báo ơn như các người!"



Giọng điệu của cô làm cho sắc mặt Cố Nhàn trắng bệch, Cố Doanh Nặc đỡ Cố Nhàn, theo bản năng liền nguyền rủa: "Mày độc ác như vậy, nhất định là không được chết tử tế!"



"Tôi có được chết tử tế hay không thì chưa biết, nhưng nếu sự nguyền rủa của cô mà linh nghiệm, cô vẫn nên lo lắng xem bao giờ thì đi theo con đường cũ bán thân giống như chị của cô đi!" Ninh Vân Hoan nghĩ tới các chết ở kiếp trước của ả ta, đại khái là vào khoảng hai năm sau, đại khái là ả ta sẽ quen biết con trai của Tống Thanh Vân là Tống Mẫn Nhiên vào năm sau, lúc này ả ta còn chưa biết chính bản thân ả mới là kẻ không được chết tử tế, bây giờ còn ở đây nguyền rủa người khác.



Nghĩ tới đây, Ninh Vân Hoan cũng không thèm tức giận với ả, ngược lại còn cười: "Đến lúc đó, bà Cố giạy dỗ ba cô con gái, trong đó lại có hai kẻ sa đọa." Ninh Vân Hoan nói rồi lại nói, cười ra tiếng, cuối cùng không thèm để ý ba mẹ con Cố gia, quay người đi vào tiểu khu.




Nhưng đối với Ninh Vân Hoan mà nói, Cố Doanh Tích như là tâm ma của cô, Ninh Vân Hoan ở trong sách không ngừng có quan hệ chặt chẽ với Cố Doanh Tích, đời trước của cô cũng là chết trong tay Cố Doanh Tích, đời này cô cũng muốn gạt bỏ những người này sang một bên, nhưng ai ngờ mọi chuyện xoay chuyển liên hồi, cô vẫn vì Lan Lăng Yến mà bị cột chặt với Cố Doanh Tích.



"Chuyện của Mộ Cẩn Ngôn em biết anh sẽ giúp em, nhưng chuyện của Cố Doanh Tích thì không được." Tâm ma trong lòng cô, cần cô tự tay giải quyết, cho dù cô không cần Cố Doanh Tích phải chết đi, nhưng những gì cần phải trút giận thì vẫn phải làm.



Lông mày Lan Lăn Yến khẽ cau lại, đang muốn mở lời, giọng nói mềm nhẹ của Ninh Vân Hoan đã truyền tới: "Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, em biết, có đúng không ông xã?"



Nghe thấy lời nói này, lại nghe thấy cô xưng hô với mình như vậy, Lan Lăng Yến liền không thể tức giận, thậm chí trong khi anh không chú ý tới, khuôn mặt anh còn lộ ra ý cười nhu hòa, một chút không vui vừa mới sinh ra liền tan biến, những gì còn sót lại chỉ có sự vui vẻ, bản thân anh cũng không thể khống chế khóe miệng đang nhếch lên, những lời muốn nói ban đầu chuyển thành giọng nói cưng chiều và lấy lòng: 



"Mộ Cẩn Ngôn là một kẻ giả ngốc, tâm cơ của hắn ta rất sâu, hơn nữa còn có chút thế lực, nhưng bảo vệ tốt Hoan Hoan chính là trách nhiệm của chồng em, em yên tâm đi, trước khi em chơi chán, ả ta chắc chắn sẽ không chết." Đối với chuyện sau khi chơi đùa xong Cố Doanh Tích có chết hay không, Lan Lăng Yến cũng không nói rõ ràng, Ninh Vân Hoan chỉ có thể tỏ ra không nghe thấy gì.



Cô không nghĩ tới cô chỉ nghe ba Ninh nói như vậy nên mới thuận miệng gọi một tiếng ông xã, biểu tình của anh vượt xa so với dự tính của cô, không ngờ Lan Lăng Yến tâm ngoan thủ lạt trong lòng cô ở kiếp trước, sẽ có một ngày dùng giọng nói như vậy đến dỗ dành cô, cô biết bản thân mình có chút đặc biệt đối với Lan Lăng Yến, cô cũng cảm nhận được, mặc dù những ngày tháng vừa qua cô có chút lạnh nhạt đối với anh, trong lòng còn nghĩ cô có chút sợ anh, nhưng nếu không phải nhờ vào sự dung túng của anh, cô không thể càng ngày càng tự nhiên sống chung với anh như bây giờ, thậm chí vào thời điểm trước kia khi bị Tần Dịch đánh, vào thời khác nguy hiểm như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho anh!