Nữ Thần Trở Về

Chương 12 :

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Nếu như em thích xe thì cố gắng nổi tiếng đi. Đợi giá trị con người lên cao, muốn mua xe gì cũng được.



Trương Thanh Vân mở cửa xe, nhét Ninh Tây vào trong xe, sau đó cúi người nói với Ninh Tây:



- Nhưng mà nếu em thích con gái thì phải cẩn thân một chút, đừng để giới truyền thông bắt được nhược điểm.



Nói xong câu đó, Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình cũng cảm động luôn. Trên thế giới này tìm đâu ra được một người đại diện sáng suốt, thoải mái như anh.



Ninh Tây kéo kéo lại áo khoác trên người, vẻ mặt không biết nói thế nào:



- Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!



- Không phải tôi nghĩ nhiều mà là ánh mắt em nhìn người đẹp kia rõ rệt như vậy, thật sự là...



Trương Thanh Vân còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Anh quay lại nhìn liền há hốc mồm.



Thường tiên sinh đến đây từ lúc nào? Liệu anh ta có nghe thấy mấy câu vừa rồi hay không? Trong nháy mắt, Trương Thanh Vân bỗng cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập sự lúng túng.



- Thường tiên sinh, xin chảo ngài, thật sự là vừa khéo.



Trương Thanh Vân gượng cười, lay lay thân hình, cố gắng che đi mặt của Ninh Tây. Loại chuyện mất mặt này để mình anh chịu là được. Ninh Tây còn phải dựa vào mặt mũi để công tác, anh sẽ không kéo cô xuống nước cùng.



- Chào anh!



Vẻ mặt Thường Thời Quy có chút phức tạp nhìn về phía sau lưng Trương Thanh Vân. Ninh Tây im lặng kéo áo khoác che mặt mình.



Dưới ánh đèn màu vàng kia, ánh mắt Thường Thời Quy nhìn về phía Ninh Tây dường như dịu dàng hơn. Anh nhìn Ninh Tây và Trương Thanh Vân, khẽ gật đầu và bảo:



- Ngủ ngon!



Ninh Tây kéo áo khoác che mặt xuống, thò mặt ra từ sau lưng Trương Thanh Vân, tủm tỉm cười nói:



- Ngủ ngon!



Trương Thanh Vân gượng cười mấy tiếng, đóng cửa xe hộ Ninh Tây rồi quay ra gật gật đầu chào Thường Thời Quy. Sau đó anh mới ngồi vào ghế lái, đạp chân ga đi xe ra khỏi nhà hàng.



Đợi đi được một đoạn xa xa rồi Trương Thanh Vân mới thở ra một hơi, khẽ hỏi:



- Em thấy liệu Thường tiên sinh có thật sự nghĩ rằng em là... gì gì đó không?



- Anh ta cũng chẳng phải người đàn ông của em. Anh ta nghĩ sao thì có gì quan trọng chứ?



Ninh Tây chống cằm, ra vẻ suy nghĩ:


- Tất cả các tiểu tổ chuẩn bị cho tốt!



Đạo diễn Từ cầm lấy loa phóng thanh bên cạnh, nhìn hai vị diễn viên chính trong màn ảnh, tay giơ lên ra hiệu và nói:



- Bắt đầu!



- Bệ hạ, Cư nhi làm sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy. Xin bệ hạ minh xét!



Hồng nhan chưa lão, ân trước đoạn, Vệ Tử Phu đã sớm không còn là vũ nữ xinh đẹp động lòng người của phủ công chúa năm nào. Nàng vì Lưu Triệt sinh con dưỡng cái, dần dần già đi. Đến lúc Thái tử dần dần lớn lên thì trượng phu của nàng lại bắt đầu kiêng kị nàng và con cái của nàng. (Đoạn này là phim về lịch sử nên mình vẫn để các từ cổ cho hợp văn cảnh nhé!)



Lưu Triệt bưng chén rượu nhỏ, trên mặt không hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là bàn tay hơi run nhè nhẹ làm lộ ra tâm trạng không yên của ông.



Có lẽ không phải ông không biết Thái tử Cư là người vô tội. Chẳng qua tuổi tác ông cao dần, mà Thái tử lại càng ngày càng được triều thần tôn sùng, Ông cảm thấy mình bị uy hiếp.



Quan trọng nhất là... Hoàng hậu và Thái tử Cư chẳng lẽ thật sự không có chút dã tâm nào sao.



Ông nhìn Hoàng hậu quỳ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.



- Bệ hạ, trưởng công chúa cầu kiến!



- Tiểu thái giám ở ngoài cửa run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Đế hậu hai người.



Nghe thấy đứa con gái mà mình yêu thích nhất đã đến, Lưu Triệt đặt chén rượu nhỏ trong tay xuống, nói với Vệ Tử Phu còn quỳ trên mặt đất rằng:



- Nàng đứng lên đi!



Vệ Tử Phu và Lưu Triệt đã làm vợ chồng nhiều năm, làm sao không biết rằng lúc này hắn không muốn nghe nàng giải thích. Nàng cũng biết, giờ càng giải thích thì càng khiến bệ hạ phiền chán, vì vậy đành lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, quỳ ngồi sang một bên.



- Mời trưởng công chúa vào đây!



Giọng điệu của Lưu Triệt dịu đi một chút. Có lẽ do con gái không ảnh hưởng đến quyền uy của ông, hoặc là đứa con gái này rất xinh đẹp lại biết làm cho ông vui, vì vậy ông mới tràn đầy tình thương của cha với trưởng nữ.



Màn ảnh quay đến đây, đạo diễn Từ ở sau máy giám thị trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Hành động của Lưu Chấn Đông và Chủ Hải Lệ rất tốt, có độ co dãn cao hơn nữa cực kỳ có sức hút. Nếu như Ninh Tây biểu diễn quá yếu thì sẽ bị bộc lộ rất rõ trong cảnh này.



- Phụ hoàng, mẫu hậu!



Nữ nhân xinh đẹp mang theo dáng tươi cười từ bên ngoài màn ảnh đi vào. Trong tay nàng còn bê một đĩa điểm tâm. Vẻn vẹn chỉ một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta biết rõ vì sao Lưu Triệt chỉ yêu chiều mỗi cô con gái này thôi.



Từ đạo diễn quay cảm khái với Trương Thanh Vân:



- Nghệ sĩ mà cậu mang lần này đúng là cực kỳ tốt.



Một nữ nghệ sĩ có tương mạo, có diễn xuất, có linh khí, không lo không thể nổi tiếng.