Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 11 : Hẹn hò
Ngày đăng: 13:22 18/04/20
Editor: Jingcao
Bởi vì thời gian nghỉ trưa của bác sĩ Quý có hạn cho nên cuối cùng bọn họ chọn một quán cơm Trung gần bệnh viện để ăn trưa.
Quán cơm Trung ở nơi này làm ăn rất tốt, trong tiệm trang hoàng cổ kính vào buổi trưa không còn một chỗ trống nào, còn có rất nhiều y tá bác sĩ không muốn ăn ở căn tin bệnh viện cũng tới nơi này mua đồ ăn về.
Thật may là bây giờ đã gần một giờ, tuy trong tiệm vẫn còn nhiều người nhưng cũng không đến mức không có chỗ ngồi. Sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ngồi, về vấn đề ai sẽ gọi món thì hai người lại khiêm nhường một hồi lâu, cuối cùng khi phục vụ trong tiệm cười càng ngày càng gượng gạo, Diệp Trăn Trăn đành sử dụng chiêu cuối cùng: “Bác sĩ Quý, anh đối với tiệm này quen thuộc hơn so với tôi, tôi không biết món nào ngon cả.”
Quý Triết Ngạn không từ chối nữa, lấy thực đơn gọi ba mặn một canh, phục vụ cuối cũng cũng như mong muốn hét to gọi món. Diệp Trăn Trăn thấy phục vụ đi rồi, vì không muốn không khí ngượng ngập lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm đề tài. Cô một lần nữa đem chiếc hộp tinh xảo đựng Macaron ra, đẩy lại trước mặt Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, bây giờ tôi không phải là bệnh nhân của anh, anh có thể đứng ở lập trường bạn bè nhận lấy không?”
Quý Triết Ngạn không trả lời, nhưng mà cũng không đem hộp đẩy trở về, trong lòng Diệp Trăn Trăn vui vẻ, được voi đòi tiên nói: “Chúng ta nếu đã là bạn bè vậy anh thuận tiện đem số điện thoại nói cho tôi nha? Anh yên tâm, tôi sẽ không gọi điện quấy rầy đâu.”
Quý Triết Ngạn nhìn người đối diện, trong mắt vẫn luôn không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chẳng qua là ánh mắt đó trong suốt như một hồ nước sâu, mà Diệp Trăn Trăn chính là cái người chết chìm trong đó. Cô có chút mất tự nhiên kéo kéo chiếc khăn trải bàn màu trắng trên đầu gối, nghĩ rằng nếu bác sĩ Quý không chịu đưa số điện thoại cho cô, vậy cô liền đem số cô cho anh.
Quý Triết Ngạn lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp, đưa cho Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn dùng một tâm tình thành kính nhất nhận lấy tấm danh thiếp kia, sau đó chợt nghe bác sĩ Quý ở đối diện nói: “Mợ cô không phải biết số điện thoại của tôi sao?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô… không nghĩ tới nha! Cô sắp khóc bởi vì sự ngớ ngẩn của mình.
“Ơ, đó có phải là bác sĩ Quý hay không?”
“Đâu, đâu? A, đúng là bác sĩ Quý rồi, người đối diện anh ấy là ai vậy?”
“không biết, sẽ không phải là bạn gái chứ?”
Hai cô y tá đứng ở cửa quán thì thầm nghị luận, hai chữ bạn gái đó lọt vào trong tai Diệp Trăn Trăn hết sức dễ nghe. Quý Triết Ngạn khẽ gật đầu với các cô, hai cô y tá che miệng cười cười, liền cầm đồ ăn được đựng kỹ đi ra ngoài.jingcao
“Bác sĩ Quý, các cô ấy hình như hiểu lầm tôi là bạn gái của anh, không cần giải thích một chút sao?” Hành động này của Diệp Trăn Trăn điển hình là được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hai tiếng hét vang lên muốn phá vỡ bầu trời, tiếng thứ nhất đến từ Vương Nhị Cẩu, tiếng thứ hai đến từ Diệp Trăn Trăn bị dọa đến choáng váng.
“Tiểu thư, cô đi đường nào mà không phát ra âm thanh nào hết vậy, làm tôi sợ muốn chết!” Bởi vì vừa rồi hét chói tay, Vương Nhị Cẩu mặt sung huyết đỏ bừng. Diệp Trăn Trăn vỗ ngực mình, thở dốc một hơi rồi nói với Vương Nhị Cẩu: “Rõ ràng là anh làm tôi sợ muốn chết được không, đột nhiên hét lớn cái gì hả, chưa từng nghe qua người dọa người có thể hù chết người sao!!”
“Không phải bởi vì cô gọi tôi sao…” Vương Nhị Cẩu cúi đầu, nhỏ giọng oán giận một câu. Diệp Trăn Trăn thở hổn hển, vừa định nói chuyện liền thấy thím Chu và vợ chồng Tôn Thiến đều gấp gáp chạy từ trong nhà ra: “Xảy ra chuyện gì?!”
Diệp Trăn Trăn xấu hổ cười cười: “Không có gì, vừa rồi có một con chuột rất lớn chạy tới đây dọa chúng tôi giật mình.”
…
Ba người sợ bóng sợ gió một trận liền quay vào nhà, bởi vì vừa rồi hét một tiếng thật dài nên tinh thần Diệp Trăn Trăn dường như tốt hơn, cô nhìn Vương Nhị Cẩu đứng ở phía trước tò mò hỏi: “Vừa rồi anh nhìn cái gì vậy, nhìn chăm chú như vậy?”
Vương Nhị Cẩu im lặng một lát: “Trước kia khi lão gia còn sống thường xuyên đứng ở nơi này nhìn ra ngoài, cho nên cả vườn hoa này là tôi tỉ mỉ chăm sóc.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu không nói gì, Vương Nhị Cẩu lại tiếp tục nói: “Hiện tại tuy rằng lão gia đã mất nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy… ông ấy dường như vẫn thường xuyên đứng ở đó.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô đã gặp ác mộng, đừng thăng cấp lên thành chuyện ma quỷ lộng hành biệt thự được không!!
Cô nhìn thanh niên thật thà trước mặt, lời nói thấm thía: “Nhị Cẩu Tử, tiếng Trung có một thành ngữ gọi là có tật giật mình.”
Vương Nhị Cẩu sửng sốt một chút, sau đó kích động xua tay với Diệp Trăn Trăn: “Lão gia không phải do tôi giết, tiểu thư cô phải tin tưởng tôi!”
Diệp Trăn Trăn mỉm cưới với anh ta: “Tôi biết, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết đừng suy nghĩ nhiều quá, không làm chuyện thẹn với lòng sẽ không sợ quỷ gõ cửa.”
“A a a a a đừng nói tới chữ đó!” Vương Nhị Cẩu đột nhiên nhảy cẫng lên, nhảy ra rất xa.
Diệp Trăn Trăn nụ cười cứng đờ, xoay người trở về. Vương Nhị Cẩu này, thoạt nhìn trung thực nhưng vừa rồi mình gọi một tiếng, thế mà lại dọa anh ta thành cái bộ dáng như vậy, thật là có điểm có tật giật mình.jing