Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 12 : Nóng nảy

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Editor: Jingcao



Sau khi Diệp Trăn Trăn trở về phòng, không có chuyện gì cắm đầu xuống giường lớn, cảm giác đó tựa như ngã xuống một chiếc bánh ngọt màu hồng phấn. Không biết là do công sức tản bộ hay là kinh hãi vừa rồi ban tặng, mà tinh thần của cô so với trước đó tốt hơn nhiều.



Ở trên giường lăn một vòng, cô nghiêng đầu nhìn bức tranh đặt cạnh giá sách. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên trên, tựa như vầng sáng quanh mặt trời, đẹp đến độ không nói nên lời. Diệp Trăn Trăn cấp tốc xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút chì và tờ giấy trắng.



Cô có một thôi thúc bức thiết vẽ ra cái gì đó, nhưng khi ngòi bút đặt trên trang giấy cô lại không thể nào vẽ được. Loại cảm giác này tựa như mỗi lần muốn thét chói tai trong ác mộng nhưng kêu thế nào cũng không được.



Cô mím môi, ngòi bút nhẹ nhàng kéo một cái trên trang giấy liền phát họa ra một đường vòng cung. Dường như là tìm đúng chìa khóa, sau khi vẽ ra nét bút đầu tiên, mỗi một bút tiếp theo đều trở nên thuận tay. Cô giống như cá bơi trong nước, mỗi một tế bào đều rất thoải mái.



Cuối cùng một tràng gõ cửa cắt đứt cô. Cô đặt cây bút chì đã ngắn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Ai đó?”



“Là mình, Chu Văn.” Giọng nói Chu Văn từ vách cửa truyền đến, nghe có chút không rõ. Diệp Trăn Trăn mở cửa, Chu Văn mỉm cười với cô, đưa qua một cái hộp được đóng gói tinh xảo: “Berry cheesecake siêu ngọt cậu thích nhất.”



“Cảm ơn.” Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua nhận lấy, mặc dù cô căn bản không nhớ berry là cái gì. Nghiêng người để Chu Văn vào phòng, Diệp Trăn Trăn đóng cửa lại. Chu Văn nhìn quanh một vòng, liền thấy tác phẩm mới hoàn thành trên bàn.



Diệp Trăn Trăn mở ra bánh ngọt trên bàn thường ngày mình ăn cơm, cũng không có để ý đến Chu Văn, lát sau liền nghe thấy cô giọng nói run rẩy hỏi: “Cậu vẽ gì vậy, dọa người như vậy.”



Diệp Trăn Trăn vừa cắt xong bánh ngọt, đưa mắt nhìn đến cô: “À, đó là cái tay tôi thấy trong mơ.”



“Tay?” Chu Văn nhíu mày, không nhìn ra đầu mối gì, “Vậy bóng đen này là cái gì?”



“À, đó là tội phạm.”



“…” Chu Văn trầm mặc một hồi lâu mới hỏi tiếp: “Có phải gần đây cậu xem nhiều phim hoạt hình rồi không?”



Diệp Trăn Trăn không trả lời, kéo ra ghế dựa trước bàn ngồi xuống: “Lại đây ăn bánh đi.”




Thím Chu đúng là đang chuẩn bị bữa tối, nhưng mất một thời gian nữa mới xong, bà liền đưa cô một miếng bánh ngọt cho đỡ đói, Diệp Trăn Trăn cầm bánh ngọt lên lầu, còn không quên dặn dò thím Chu chút nữa đưa cơm lên.



Bánh ngọt là chocolate mousse, Diệp Trăn Trăn giải quyết xong không đến năm phút đồng hồ, cô lau miệng, đang chuẩn bị lại đi lấy một phần thì điện thoại di động trên bàn rung một cái.



Người gửi là Bác sĩ Quý.



Diệp Trăn Trăn nhanh chóng mở ra nhìn.



“Uống thuốc rồi sau đó ngủ có ngon không? Nếu còn nơi nào không thoải mái thì không cần chờ đến ngày tái khám, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”



Nhìn thấy tin nhắn này tim Diệp Trăn Trăn đập nhảy loạn xạ, cô cảm thấy trong sách nói quá đúng, người trong lòng của bạn chỉ cần dùng lời nói đơn giản nhất, cũng có thể khiến bạn đạt được cảm giác thỏa mãn nhất.



“Tôi ngủ rất ngon, vừa mới dậy, cám ơn Bác sĩ Quý~ ^_^ Nhưng tôi lo lắng ban ngày tôi ngủ nhiều như vậy, đến tối lại không ngủ được. Nếu tôi mất ngủ có thể tìm anh trò chuyện không?”



Diệp Trăn Trăn gửi xong tin nhắn liền cảm thấy bản thân mình có chút không biết xấu hổ, nhưng cô tò mò không biết bác sĩ Quý sẽ trả lời lại như thế nào.



Di động rung một cái.



“Có thể.”



Diệp Trăn Trăn trong lòng mọc lên một hạt giống tên là mừng như điên đang nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm nở hoa, bác sĩ Quý nói có thể! Ha ha ha ha ha a!jing



“Bác sĩ Quý yêu yêu đát! =3=”



Tay Quý Triết Ngạn đang cầm điện thoại trì trệ một lát, anh nghĩ hồi lâu cuối cùng trả lời “Ừ” một chữ gửi đi.