Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 209 : Coi trọng người phụ nữ bị bệnh thần kinh

Ngày đăng: 17:10 30/04/20


Editor: Thơ Thơ 



“Ai. Mẹ nơi nào có tư cách nói con cái gì đâu? A, thân phận mẹ không phải cũng là…… Nhưng, bởi vì như thế, mẹ mới không muốn con đi vào con đường xưa của mẹ.”



“Mẹ…… con hiểu.”



“Bất quá…… Ha hả, Minh, ngược lại thật là người đàn ông đáng giá dựa vào.”



Đột nhiên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt kiên định của mẹ, Tuyết Vi khó hiểu cười cười: “Mẹ, mẹ mới cùng Hoàng Phủ Minh gặp qua vài lần mà? Làm như mẹ thực hiểu biết anh ta vậy.”



“con cho rằng mẹ cùng anh ta chỉ gặp qua vài lần sao?”



“à…… Ở trong trí nhớ con, nhiều nhất cũng chỉ một lần đi?”



“Sai!” Tôn Vân Vân hiền lành vỗ vỗ mu bàn tay con gái: “khi mẹ nằm ở viện kia hơn một tháng, mỗi ngày Minh đều lại đây thăm mẹ! Con nói…… mẹ chỉ gặp qua cậu ta vài lần sao?”



“Hoàng Phủ Minh…… Mỗi ngày đều thăm mẹ hả?!” Này đó, vậy mà Tuyết Vi một chút cũng không biết.



“Đứa nhỏ này vô luận bận rộn nhiều, mỗi ngày đều đến một lần, ngẩn ngơ chính là một giờ. Cậu ta chưa bao giờ có tâm cơ muốn từ miệng mẹ thám thính bất luận tin tức gì về con, chính là cùng mẹ lão bà này trò chuyện trời nam biển bắc. Mẹ có thể cảm giác đến, anh ta tới thăm mẹ, là phát ra từ việc anh thiệt tình ‘ hiếu ’, đương nhiên, phân ‘ hiếu ’ này là phát ra từ con.” Thơ_Thơ_ddlequydon



“con?”



“Ha hả, con cho rằng, nếu không có con, anh ta sẽ biết lão bà này là ai sao?”



Tuyết Vi tựa hồ đã hiểu ý tứ của mẹ; tựa hồ lại không hiểu ý tứ của mẹ.



Mẹ là muốn ám chỉ Hoàng Phủ Minh đối với…… Cô cố ý sao?



Nhưng……



Cô thật sự chưa bao giờ cảm giác được bất luận tình cảm gì từ người đàn ông này. Là cô quá trì độn sao?



“Tốt lắm, Vi Vi, mang mẹ đi chào hỏi với Minh một cái đi.”



“vâng……”




“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì?”



“Cảm ơn anh…… thời gian mẹ tôi bị bệnh, vẫn luôn đi thăm mẹ tôi……”



“Chuyện này. Ha hả……”



Nói thật, nếu không phải Tôn Vân Vân chủ động nói cho Tuyết Vi, khả năng đời này Hoàng Phủ Minh đều không tính toán nói cho cô biết.



Đôi mắt anh vừa chuyển, cười xấu xa ôm lên eo cô: “Chỉ là cảm ơn liền xong rồi sao?”



“hả…… Vậy anh còn muốn làm sao?”



“Không hôn một cái hả?”



“Di! Anh bớt giỡn!” Vẻ mặt Tuyết Vi ghét bỏ đẩy anh ta đi ra ngoài.



Giây tiếp theo……



Tròng mắt cô vừa chuyển, trêu chọc nói: “tôi thật không nghĩ tới anh sẽ là một người đàn ông dụng tâm như vậy, làm gì…… Muốn theo đuổi tôi hả?”



“cô mới vừa biết hả?” Ai ngờ, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.



Tuyết Vi giống như là bị điểm huyệt đạo, ngốc tại chỗ cũng không nhúc nhích.



Bên đường, chiếc xe qua lại không dứt dường như yên lặng; đám đông người qua đường bắt đầu khởi động dường như biến mất, trong mắt cô cũng chỉ dư lại người trước mắt, nụ cười Hoàng Phủ Minh nhộn nhạo mê muội, cùng với trái tim đập ‘ bùm, bùm ’ gia tốc luật động ……



Cho đến vài giây qua đi……



Cô đột nhiên khôi phục thần trí, ngẩn người chớp mắt to: “anh…… anh……”



“Làm sao?”



“anh…… anh có bệnh đi?! Không có việc gì nói lời này làm gì?!” Tiếng rống giận, rước lấy không ít người qua đường ghé mắt. Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trướng đến đỏ bừng, đỏ bừng.