Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Chương 278 : Người đàn ông này nghiêm túc
Ngày đăng: 17:11 30/04/20
Editor: Thơ Thơ
“anh đã nói qua, chuyện này! Không cần em nhọc lòng!” Trong khẩu khí Hoàng Phủ Minh có chút làm người chân thật kiên định đáng tin.
Tuyết Vi liền không rõ, người đàn ông này rốt cuộc kiên trì cái gì?! “Minh! Anh chỉ cần trở về Bác Hoàng Phủ nhận sai là được. Cho dù anh không muốn ly hôn, tôi có thể mang danh hiệu vợ anh sinh hoạt, tôi cũng không để ý sống ở chỗ tối!”
“anh để ý!” Ba chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của Tuyết Vi: “anh thừa nhận, là anh dùng thủ đoạn ti tiện cưới em, cho nên, anh cần thiết muốn quang minh chính đại mang em tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta! Nói một lần cuối cùng, chuyện này, anh không hy vọng em quản!” Bàn tay to, lạnh lùng ném tay nhỏ của cô ra.
Tuyết Vi trầm mặc cúi thấp đầu xuống.
Người đàn ông này…… Nghiêm túc!
Cô không ngại ngần là bởi vì không yêu; mà anh để ý vừa lúc chứng minh yêu tồn tại!
A……
Thật là kỳ quái.
Hay là câu nói kia, đối mặt người đàn ông này cường thủ hào đoạt cô vậy mà không có một tia hận, ngược lại anh càng biểu hiện để ý, cô liền càng áy náy……
“tôi về lều trại trước.” Tuyết Vi vừa muốn đứng lên.
Đã bị Hoàng Phủ Minh một phen kéo xuống dưới. “ở lại đi.” Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Con ngươi đen nhánh đối diện cặp mắt người đàn ông sâu không thấy đáy, cô nhàn nhạt lắc đầu: “Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.”
“A.” Hoàng Phủ Minh liền buồn bực, bọn họ là vợ chồng hợp pháp! Vợ chồng hợp pháp! Đến miệng người phụ nữ này liền giống như bọn họ yêu đương vụng trộm không thể gặp ánh sáng!?
“Bọn họ sớm đã ngủ, sẽ không có người truyền ra!” Rơi vào đường cùng, Hoàng Phủ Minh đành phải phối hợp cùng Tuyết Vi trình diễn tiết mục vợ chồng hợp pháp thành ra yêu đương vụng trộm.
Mới vừa rửa tay xong Mộ Thần Hiên đi ngang qua lều Hoàng Phủ Minh rõ ràng nghe được trong lều kia tiếng liên miên không dứt.
“Ai…… Xem ra thai phụ thật sự tương đối mãnh liệt……” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, hoàn toàn đem tiếng thống khổ trong lều trại trở thành tiếng rên rỉ……
quán trà cổ kính tản ra ý nhị
Hoàng Phủ Tước và Hoàng Phủ Dương Vinh khoanh chân mà ngồi, một cây cổ thụ ngàn năm trước bọn họ, trên bàn trà bày một bộ cờ vây bạch ngọc.
“Tước, cờ nghệ của em Gần đây cao không ít, bất quá…… vẫn là bại bởi anh.” Hoàng Phủ Dương Vinh hơi hơi mỉm cười, hạ cờ đen trong tay.
Hoàng Phủ Tước chỉ phải bất đắc dĩ nhún vai: “Anh hai, anh đều lão bánh quẩy, anh cùng em chơi cờ, không phải khi dễ em sao?”
“em nói lời này là sao, rõ ràng chính là em hẹn anh tới chơi cờ, bây giờ anh thắng, ngược lại nói anh khi dễ em sao?!”
“Ai, Anh hai, anh trước đừng tức giận. Hôm nay em hẹn anh lại đây chơi cờ, chính là tìm được giúp đỡ. Anh muốn cùng cô ta đánh một ván cờ hay không?” Hoàng Phủ Tước câu môi cười. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng thật ra rước lấy lòng hiếu kỳ của lão gia tử: “Tìm tới giúp đỡ? Gọi tới, kêu người đó cùng anh chơi bàn tiếp theo, thật ra anh muốn nhìn một chút, em tìm tới người giúp đỡ có bao nhiêu lợi hại.”
“Đây chính là anh nói nha! Anh hai, anh cũng đừng hối hận.” Hoàng Phủ Tước cố lộng huyền hư chỉ vào Hoàng Phủ Dương Vinh.
“Hừ, anh có cái gì phải hối hận! Kêu người đó tới là được.”
“OK!” Anh cười tà đánh cái thủ thế, rất có tư thế ‘ bạch bạch ’ hai tiếng, vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó……
Chốt kéo cửa mở ra. Chỉ thấy, Tuyết Vi mặc một thân sắc váy đen mặt mỉm cười đi đến: “Bác Hoàng Phủ.”
“Làm sao lại là cô!?” Hoàng Phủ Dương Vinh vừa thấy Tuyết Vi liền giận sôi máu, một đôi con ngươi tràn đầy tức giận nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Tước trước mặt: “Tiểu tử, nay còn bày cho anh một hồi Hồng Môn Yến!”