Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 312 : Tôi thích cô

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Editor: Thơ Thơ



"Có lẽ, hôn nhân của chúng ta là qua loa. Nhưng mà, ít nhất đến giờ phút này mới thôi.. tôi đã vui vẻ tiếp nhận hôn nhân chúng ta rồi, hơn nữa, nhận định, tôi không có gả sai! Nhưng mà.. Nếu tôi không cách nào làm toán cộng cho hôn nhân chúng ta, như vậy.. tôi cũng tuyệt sẽ không đi làm phép trừ!"



Này một đường đi tới.



Tuyết Vi thật sự bị Hoàng Phủ Minh làm cho cảm động, anh trả giá, anh cho, mà cô không đếm được, đếm không hết.



Nếu Nói rằng, ở một khắc trước, Tuyết Vi đối với cọc hôn nhân này còn có bồi hồi; như vậy, khi Hoàng Phủ Minh xuất hiện, cô đã có thể cấp ra đáp án khẳng định.



Đó chính là..



Cô thích người đàn ông này!



Cho nên..



Anh vì cô cam tâm tình nguyện trả giá; cô cũng có thể vì anh cam tâm tình nguyện trả giá!



"Tôi nói rồi, gia đình và sự nghiệp.. Cũng không phải xung đột! Tiền đồ của ông xã tôi, sẽ không bởi vì tôi xuất hiện mà bỏ dở, ngược lại sẽ.. Càng ngày càng cường đại!" Anh mắt Tuyết Vi dần dần nhìn về phía Dạ Phi Linh, cô cười chính là châm chọc như vậy, càn rỡ như vậy.



Ở bên trong vô hình, Tuyết Vi hung hăng cho người đàn ông này một cái tát vang dội.



"Tốt! Thực tốt! Nếu cô muốn chết.. tôi thành toàn cho cô!" Mắt lam Dạ Phi Linh chợt lóe, vừa muốn ban bố mệnh lệnh..



"Một vừa hai phải cho tôi!" Hoàng Phủ Minh gầm nhẹ một tiếng rơi xuống, nhanh chóng móc súng ra từ túi tiền, chỉ về phía Dạ Phi Linh.



"A? Ở địa bàn của tôi, anh còn dám dùng súng chỉa vào tôi?" Thân thể quay lại, mặt anh âm trầm nở nụ cười với Hoàng Phủ Minh.



Giây tiếp theo..



Động tác mọi người trong phòng nhất trí móc súng ra chỉ về phía Hoàng Phủ Minh.




Tính sổ?



Mẹ nó, cô đều bị thương thành như vậy, anh còn muốn cùng cô tính sổ sao?



Cứu Tuyết Vi, nhóm thủ hạ đó của Hoàng Phủ Minh nhanh chóng hình thành một vòng bảo hộ, vây ở chung quanh anh, yểm hộ bọn họ rời đi.



Ở thời khắc Hoàng Phủ Minh sắp bước ra đại sảnh, mắt đen sâu không thấy đáy chậm rãi đối diện đôi mắt Dạ Phi Linh.



Tầm mắt hai người ở trong không khí hình thành một cổ đối lưu.



Ước chừng sau vài giây, Hoàng Phủ Minh liền bước nhanh biến mất ở trước mắt anh..



"Chủ thượng?" Nhóm thủ hạ sôi nổi đang chờ đợi Dạ Phi Linh ra mệnh lệnh.



Anh trầm mặc không nói, đôi tay chắp ở sau người, đôi mắt lam mê hoặc nhân tâm tà lạnh nhìn chăm chú bóng dáng đám người Hoàng Phủ Minh ngoài cửa sổ càng lúc càng xa..



"Tôi nói rồi, gia đình và sự nghiệp.. Cũng không phải xung đột! Tiền đồ của ông xã tôi, sẽ không bởi vì tôi xuất hiện mà bỏ dở, ngược lại sẽ.. Càng ngày càng cường đại!"



"A, từ lúc mới vừa xuống nhà ga, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động các người. Các người hành sự cẩn thận, sợ sẽ bại lộ hành tung. Anh lại ăn mặc dị thường khiêm tốn, dường như sợ sẽ bị người nhận ra tới. Chỉ sợ.. chuyện anh lẻn vào hoàng thành cũng không có cùng viện giám thị quân khu các người chào hỏi qua đi? Bây giờ anh dám điều binh lại đây mới là lạ!"



Trong óc, rõ ràng phản chiếu vẻ mặt Tuyết Vi đang nói mỗi câu nói.



Đó là một loại khí phách không thua với nam giới; cũng cơ trí không thua gì vương giả.



Anh Dạ Phi Linh sinh hoạt đến 20 tuổi đều cho rằng người phụ nữ bất quá chính là một công cụ sinh con mà thôi, nhưng.. Ở trên người Tuyết Vi, anh lại thấy được một mặt khác của người phụ nữ.



"A.. Thật là người phụ nữ hấp dẫn.." tiếng nỉ non lầm bầm lầu bầu rơi xuống, Dạ Phi Linh tà tứ cười, xoay người liền đi lên lầu hai.



Nhóm thủ hạ đó ngẩn người xoa xoa đôi mắt, quả thực không thể tin được chủ thượng bọn họ không đạt mục đích không bỏ qua, dưới tình huống không có được phân văn kiện kia, không chỉ không có phát hỏa, ngược lại.. Đang cười?