Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 313 : Vợ chồng chúng ta vinh nhục cùng nhau

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Editor: Thơ Thơ



Trên đường nhỏ gập ghềnh, xe Hoàng Phủ Minh một đường chạy khỏi lãnh địa tư nhân của Dạ Phi Linh.



"Chạy chậm một chút." Thấy bộ dáng Tuyết Vi sắc mặt tái nhợt suy yếu, Hoàng Phủ Minh vội vàng lệnh cưỡng chế tài xế chậm lại tốc độ xe.



"Đừng. Chạy nhanh lên, vạn nhất Dạ Phi Linh truy lại đây làm sao bây giờ?" Cho dù Dạ Phi Linh không thể quang minh gặp, nhưng dù sao Hoàng Phủ Minh cũng lưu lại ở địa bàn của anh. Không khỏi đêm dài lắm mộng, cho dù miệng vết thương Tuyết Vi khó chịu, vẫn cứ khát vọng việc rời khỏi Ngự thành.



"Yên tâm. Nếu vừa mới rồi anh muốn võ động cũng đã động thủ."



"Hả? Anh tựa hồ.. Thực hiểu biết anh ta?" Tuyết Vi che lại miệng vết thương, nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.



"Xem như vậy đi, trước kia chúng tôi là bằng hữu."



"A.."



Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh hơi mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt Tuyết Vi sáng lên, ha! Hai người này quả nhiên có.."cơ tình "!



Cô đã sớm cảm thấy, lúc Dạ Phi Linh nhắc tới Hoàng Phủ Minh ánh mắt có chút không thích hợp, hơn nữa, khi hai người này vừa thấy mặt ngữ khí nói chuyện dường như cũng cảm giác rất quen thuộc.



"Nói cách khác, các người bây giờ không phải bằng hữu sao? Vì sao chứ?"



"Lời này nói ra thì rất dài, về sau nói cho em!" Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, giây lát, khuôn mặt tuấn tú kia liền trở nên nghiêm túc lên: "Lần sau, làm việc đừng lỗ mãng như vậy!"



"Này, là tôi làm việc lỗ mãng, hay là anh làm việc lỗ mãng? Sao anh lại có thể mang theo vũ khí đồ quân khu chúng ta tới gặp Dạ Phi Linh chứ? Đây chính là tội danh rất lớn."



"Anh đã có an bài."



Một lời này của Hoàng Phủ Minh, lập tức liền làm Tuyết Vi không có lời để nói.



Cô ủy khuất cố lấy miệng: "Tôi làm sao biết anh mang theo người lại đây? Tôi cho rằng anh chỉ một mình lại đây, anh cũng không đề cập tới nói trước một tiếng. Nếu không, tôi liền sẽ không.." Giọng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.



Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn phục người phụ nữ mạnh miệng này.




Đợi lời này của Hoàng Phủ Minh mới vừa rơi xuống, Tuyết Vi lập tức làm ra một bộ dáng khó chịu: "Ai nha, ai nha nha, miệng vết thương đau, em muốn hôn mê, em hôn mê.." Đôi mắt nhắm lại, khóe miệng lại treo một ý cười.



Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày: "Giả ngu với anh đúng không?" Một đôi tay tàn nhẫn chọc Tuyết Vi ngứa ngáy.



"Ưm.. Khanh khách.. Mẹ nó.. Hoàng Phủ Minh, mọi người, anh còn có phải người hay không, em có thương tích trong người đây!" Tuyết Vi dở khóc dở cười cùng anh dây dưa lên.



"Tới, kêu một tiếng, anh liền dừng tay."



"Gọi là gì?" Tuyết Vi ra vẻ khó hiểu xoay đầu.



"Em nói đi?"



"Em không biết."



"Còn giả ngu đúng không? Được!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh lần thứ hai chọc cô ngứa.



"Ưm.. Đau a.." Lần này, anh thật sự lộng tới miệng vết thương của Tuyết Vi, cô đau đến nổi mồ hôi lạnh đều chảy xuống dưới.



Trong lòng Hoàng Phủ Minh căng thẳng, vội vàng thu hồi tay, khẩn trương nói: "Không có việc gì chứ?"



"Hừ!" Tuyết Vi oán hận cho anh một cái xem thường, không nói chuyện.



"Được, ông xã bồi thường cho em được không. Đừng nóng giận, hả?"



Giọng trầm thấp dễ nghe rót vào lỗ tai Tuyết Vi làm say lòng người như vậy, má cô ửng đỏ nhấp cái miệng nhỏ cúi thấp đầu xuống.



Nhìn thấy bộ dáng cô thẹn thùng, trên mặt Hoàng Phủ Minh không khỏi xẹt qua một nụ cười đẹp.



Tuy Nói, lần này nháo ra chuyện Dạ Phi Linh bắt cóc dẫn tới Tuyết Vi bị thương.



Nhưng, cũng vì chuyện này, mấy ngày này Hoàng Phủ Minh liền trả giá xem như rốt cuộc có " hồi báo ", cũng coi như là lo được lo mất..