Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 63 : Trúng thuốc

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Editor: Thơ Thơ 



“Tuyết Vi, bây giờ tôi thật *** hối hận lúc trước yêu cô cái người phụ nữ hư hỏng này.”



“Thật hối hận, vẫn luôn coi cô như bảo bối trong lòng bàn tay để yêu thương.”



“Thật hối hận, ở buổi tối Bạch Dạ quăng bỏ cô, từ trong nước lạnh bắt được cô. Nếu không phải tôi…… cô đã sớm chết mất, biết không! Biết không?!!”



Cảm xúc Diệp Triết Hạo càng ngày càng kích động, càng ngày càng kích động.



Rõ ràng, khi bọn họ đã từng ở bên nhau, Diệp Triết Hạo phát lời thề trước cô, tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt cô nhắc tới hai chữ ‘ Bạch Dạ ’.



Chính là hiện nay lại……



Không cách nào phủ nhận, cũng không cách nào trốn tránh.



Cái đêm cô tự sát, nguyên nhân gây ra hết thảy đúng là Bạch Dạ!!



Bạch Dạ, tựa băng, vĩnh viễn ít khi nói cười, thậm chí đối với cô đều hiếm khi lộ ra tươi cười.



Mà Diệp Triết Hạo, như nước, mọi thời khắc đều cười, cho người ta đắm chìm trong cảm giác thu thủy.



Mười ba tuổi Tuyết Vi lên cao trung, cùng Diệp Triết Hạo là đồng học, khi đó Diệp Triết Hạo liền thích cô. Thotho_



Sau đó, hai người đường ai nấy đi; Tuyết Vi thi đậu trường quân đội Hoàng Bộ, Diệp Triết Hạo thi đậu trường học quý tộc, hai người lại không liên hệ. Diệp Triết Hạo đối đãi Tuyết Vi lại chưa từng có tình ý gì.



Một lần ngoài ý muốn, Diệp Triết Hạo vừa vặn nhìn thấy Tuyết Vi từ trên cầu rớt xuống, anh không màng giá lạnh, liền nhảy xuống nước cứu cô đi lên.



Một khắc kia.



Tuyết Vi đối với Diệp Triết Hạo là cảm kích;



Tương lai, Diệp Triết Hạo triển khai theo đuổi Tuyết Vi dường như theo đuổi không bỏ.



Có lẽ là xuất phát từ cảm kích; có lẽ là cô thật sự bị Bạch Dạ tổn thương qua từ trong bóng đêm đi ra; cũng có lẽ là cô thật sự thích Diệp Triết Hạo, không bao lâu bọn họ liền ở cùng nhau……



“Bây giờ, rốt cuộc tôi biết vì sao Bạch Dạ bỏ rơi cô, chỉ sợ là, anh ta đã sớm nhìn ra bản chất tà ác trong xương cốt cô đi?!!”




Nhận thấy được khác thường, Hoàng Phủ Minh bước nhanh tiến lên, đột nhiên ôm thân thể cô lung lay sắp đổ: “cô?” Ánh mắt sắc bén đánh giá khuôn mặt nhỏ của cô lộ ra ửng đỏ.



Suy tư một lát, Hoàng Phủ Minh chặn ngang bế thân thể của cô lên, ‘ đông ’ một chân liền đá văng cửa một phòng ngủ lân cận ……



“Triết Hạo? Triết Hạo, vì sao anh như vậy?” Ngay khi Tuyết Vi mới vừa thoát khỏi phòng không lâu, Tuyết Phỉ Nhi liền tiến vào trong phòng Diệp Triết Hạo.



Anh thống khổ che lại sau đầu, trầm mặc không nói gì ngồi dậy.



“Tuyết Vi đâu?” Mắt Tuyết Phỉ Nhi nhìn quanh phòng trống rỗng.



“Chạy mất.”



“Chạy, vậy vì sao anh còn không nhanh đuổi theo!!!”



Trầm mặc.



Thực hiển nhiên, Diệp Triết Hạo không có ý muốn đuổi theo.



Tuyết Phỉ Nhi nơi nào cam tâm, cô và Địch Mạn Lị ấp ủ lâu như vậy, chính là muốn nhìn đến kết cục Tuyết Vi bị tra tấn, ai ngờ còn không có nhìn đến diễn biến, cũng đã kết thúc?? Thotho_



Tròng mắt vừa chuyển: “Triết Hạo, anh ngẫm lại xem, bây giờ Tuyết Vi ăn xuân dược, anh kêu cô ta chạy như vậy, cô ta thêm nguy hiểm!”



Diệp Triết Hạo vừa nghe, ‘ tạch ’ lập tức liền chạy ra khỏi phòng ……



Hai người này một trước một sau chạy vội trong hành lang sâu thẳm, lại vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Tuyết Vi.



“Cô ta trúng xuân dược, chắc là chạy không mau đâu? Vì sao không thấy người đâu?” Tuyết Phỉ Nhi phiền toái nhắc mãi, vẻ mặt oán trách nhìn về phía Diệp Triết Hạo: “vì sao anh vô dụng như vậy, ngay cả một người phụ nữ cũng không chế phục được?”



“cô câm miệng cho tôi!” Một tiếng gầm nhẹ rơi xuống. Diệp Triết Hạo phẫn nộ trừng mắt Tuyết Phỉ Nhi: “Nếu không phải do cô, tôi sẽ không chia tay Tuyết Vi!”



“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tuyết Vi là muốn gả cho Hoàng Phủ Quân Trường mới chia tay với anh.”



“Đó là chuyện của cô ta. Nhưng mà, tôi cũng phản bội cô ta. Tuyết Phỉ Nhi, ba người chúng ta đều là đồng học chung một trường cao trung, về điểm này tính toán trong lòng cô tôi đã xem thấu.”



!!