Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 102 : Nam chính hắc hóa [12]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



“Thế nên cô không đi dỗ hắn đi mà đến chỗ ta làm gì?” Triệu Hầu Ngôn cầm chén trà liếc nàng một cái.



“Không phải tại mãi ngươi không chịu cho ta một câu trả lời chắc chắn sao. Aizz, làm người ta chẳng có tâm tình làm nhiệm vụ.” Diệp Tử buông thõng hai chân thở dài.



“Cô như vậy sẽ làm trễ nải thời gian của hai chúng ta.”



“Đúng vậy.” Diệp Tử nhướn mày cười, cường điệu: “Trễ nải thời gian của cả hai chúng ta.”



Triệu Hầu Ngôn nhíu nhíu mày: “Được rồi, cô mau đi hoàn thành nhiệm vụ của mình đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa.”



“Hả?” Diệp Tử nở nụ cười: “Lời này… là có ý kia phải không?”



Triệu Hầu Ngôn cười cười nhìn nàng, trên mặt viết rõ ‘Cô hỏi vô nghĩa quá rồi.’



“Ta biết rồi.” Diệp Tử cũng không cảm thấy kinh ngạc, nàng gật gật đầu: “Cảm tạ, lúc về ta sẽ mời ngươi ăn cơm, một tháng cơm trưa cộng thêm tiền thưởng ngươi nên được.”



Lúc đi tới cửa nàng đột ngột dừng bước, quay đầu lại nói: “Bộ dáng ngươi pha trà rất khiến người ta rộn ràng.”



Bàn tay cầm chén trà của Triệu Hầu Ngôn cứng lại, rồi bất đắc dĩ đặt xuống bàn, lễ phép gật gật đầu: “Cảm ơn.”



Thu phục Triệu Hầu Ngôn xong Diệp Tử mới có tâm tình đi dỗ tiểu lão hổ nhà nàng. Nàng dựa theo trí nhớ của mình đi một chỗ đánh vui vẻ một trận lấy một cái vòng tay, mặt trên có khắc hoa văn phong cách cổ xưa, nhìn tương đối cũ không giống như vật gì quý trọng.



Diệp Tử cũng không làm gì cho thấy đây là một vật rất trân quý, nàng đến chỗ Phong Lăng Nhận hay luyện công đợi hắn luyện xong rồi ném cái vòng cho hắn: “Tìm được một đồ chơi, có thể che dấu khí tức, lúc nào tu luyện yêu lực thì đeo vào, sẽ an toàn hơn một chút.”



Phong Lăng Nhận đón lấy vòng tay nhìn thoáng qua rồi cười nhạo một tiếng ném trở về, ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực không hề trả lời.



Dù tính tình Diệp Tử có tốt đến đâu thì cũng bị biểu cảm trào phúng kia của hắn chọc giận, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tiểu lão hổ còn đang tức giận à? Vì gần đây ta vắng vẻ ngươi sao?”
Sau hôm đó, Diệp Tử và Phong Lăng Nhận như quay lại thời điểm mới tới Thần Túc Cốc, trừ tu luyện thì họ sẽ luyện kiếm đấu pháp cùng nhau, cùng nhau ra ngoài lịch lãm, cùng nhau lén tra vị trí của gốc linh dược kia. Triệu Hầu Ngôn gần như bốc hơi khỏi thế gian, không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ cũng thường xuyên không ở trong cốc. Sau đó Diệp Tử mới biết được hắn ta cũng đã ra ngoài lịch lãm, nàng thầm đoán hắn ta đang cướp đoạt cơ duyên của nam chính, cứ nghĩ như vậy là nàng chỉ hận không thể dẫn tiểu lão hổ đi thu lượm hết đống thiên tài chí bảo kia. Nhưng người ta đã đồng ý không giết Phong Lăng Nhận rồi, chí ít cũng phải cho chút lợi lộc chứ. Chỉ cần Phong Lăng Nhận không chết, số mệnh nam chính của hắn sẽ mãi mãi tồn tại, sau này không còn hai kẻ phá hỏng nội dung như nàng và Triệu Hầu Ngôn nữa thì hắn sẽ còn gặp được rất nhiều cơ duyên. Vì thế nàng đành âm thầm lặng lẽ bồi dưỡng cảm tình với tiểu lão hổ nhà mình.



Trong nửa năm ngắn ngủi, Diệp Tử và Phong Lăng Nhận đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nàng không thể không thừa nhận sóng vai chiến đấu vào sống ra chết luôn luôn là cách dễ dàng nhất để tăng tình cảm. Bọn họ cùng nhau xông qua ảo cảnh, cùng nhau chiến đấu với tán tu ngoan lệ, lúc nguy hiểm cũng chỉ quan tâm đối phương không màng mạng sống. Diệp Tử cảm nhận được càng ngày Phong Lăng Nhận càng tín nhiệm và ỷ lại nàng, tiến độ nhiệm vụ cũng càng ngày càng gần điểm cuối nhưng chỉ có nàng mới biết thời hạn thay đổi dung mạo sắp hết rồi.



Độ hảo cảm của Phong Lăng Nhận cứ mãi kém một chút, dù cả hai đã kề vai chiến đấu rất nhiều lần, ăn ý tới mức chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương muốn làm gì, thậm chí bây giờ hắn đã có thể mặt không đổi sắc biến về dạng thú để nàng vuốt ve.



Nếu Phong Lăng Nhận trơ mắt nhìn thấy Tần Tử Diệp mà mình cực kỳ tín nhiệm biến thành Diệp Tử từng đâm hắn một đao vì một gốc linh dược thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào?



Không biết tại sao mà Diệp Tử rất chờ mong.



Chuyện đầu tiên khi Diệp Tử và Phong Lăng Nhận về cốc là Diệp Tử đi đến chỗ Triệu Hầu Ngôn xem hắn ta đã về chưa.



Triệu Hầu Ngôn đang pha trà, trên gương mặt xuất hiện một vết thương do kiếm màu đen làm khí chất bình thản của hắn ta tan tác không còn một mảnh, điểm thêm vài phần tàn khốc.



“Ngươi thế này rất có phong thái của Boss phản diện đấy.” Diệp Tử đùa.



Triệu Hầu Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng: “Tìm ta làm gì?”



Nàng đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có cách giải cấm chế tầng thứ sáu của Bách Thảo viên không?”



Triệu Hầu Ngôn nhấp một ngụm trà: “Lúc nào?”



“Giờ sửu ngày mai đi.”



“Dẫn Phong Lăng Nhận theo không?”



Diệp Tử cũng tự rót cho mình một ly trà lắc lắc đầu: “Không.”