Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 103 : Nam chính hắc hóa [13]
Ngày đăng: 17:34 19/04/20
Edit: Kiri
“Trừ thảo dược cô muốn ra còn lại đều là của tôi.” Triệu Hầu Ngôn bình tĩnh nói điều kiện.
“Được.”
Triệu Hầu Ngôn ngẩng đầu nhìn Diệp Tử, trong ánh mắt có chút ngờ vực nhưng không hỏi thêm gì.
Diệp Tử trịnh trọng nói: “Ngoài ra giúp tôi thêm hai việc nữa.”
Triệu Hầu Ngôn nhíu nhíu mày: “Được nhưng gấp đôi thỏa thuận ban đầu.”
“Ồ?” Diệp Tử cười nhẹ: “Mời ngươi ăn cơm trưa một tháng còn chưa đủ à, gấp đôi thì chẳng phải ta mất hai tháng cơm trưa với anh sao?”
Triệu Hầu Ngôn thản nhiên liếc nàng một cái không trả lời.
Giờ sửu.
Triệu Hầu Ngôn kết ấn phá trận pháp, Diệp Tử buồn chán đứng bên cạnh xem, trong đầu thì kiểm kê một lượt những phần thưởng mình tích góp được qua nhiều thế giới thuận tiện kiểm tra kỳ hạn ngụy trang dung mạo của mình.
Không đến hai canh giờ nữa nàng sẽ biến lại hình dáng trước đây, người đã đâm một kiếm… vào ngực Phong Lăng Nhận.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hầu Ngôn chép miệng: “Sao chậm thế?”
Triệu Hầu Ngôn lườm nàng một cái rồi đẩy nhanh tốc độ.
Thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa thì hắn ta mở mắt: “Được rồi, trong tầng sáu Bách Thảo viên đều là linh thảo ngàn năm, ta chỉ có thể che dấu thời gian khoảng một nén nhang thôi.”
“Đi.” Diệp Tử lập tức đứng dậy.
Sau khi vào trận pháp kia nàng trực tiếp gọi Ngô Xuyên: “Mau mau mau, làm việc đi, mau tìm giúp tớ vị trí của cây linh thảo kia.”
Ngô Xuyên không tình nguyện oán giận vài câu rồi nhanh chóng gửi vị trí cho nàng, Diệp Tử chỉ bỏ lại một câu ‘Chia nhau hành động’ rồi lập tức bay đi.
Triệu Hầu Ngôn nhìn theo bóng dáng nàng, chẳng quản linh dược trước mặt hắn ta có cần không cứ thế vung tay lên thu một đống.
Lúc Diệp Tử quay lại Triệu Hầu Ngôn đã nhàn nhã ngồi đó chờ.
Triệu Hầu Ngôn nhướng mày, tay kết ấn nhanh hơn vá kín chỗ rách lại.
Vẻ mặt Diệp Tử cực kỳ bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy một đồ vật không biết tên ra liên kết nàng với Phong Lăng Nhận, chỉ trong phút chốc Phong Lăng Nhận bình thường trở lại còn cả người Diệp Tử tràn ngập yêu khí.
Nàng ném Phong Lăng Nhận đã hôn mê bất tỉnh cho Triệu Hầu Ngôn, ném cả một hộp ngọc và một viên đá đang lóe u quang cho hắn cười: “Chuyện tiếp theo giao cho anh, lúc về tôi sẽ mời cơm.”
Triệu Hầu Ngôn đỡ lấy Phong Lăng Nhận nhìn Diệp Tử một cái rồi xoay người rời đi.
Ngay lập tức kết giới yếu dần, yêu khí không ngừng lan ra khắp nơi, Diệp Tử đứng trong đình cười thoái mái mà thẫn thờ,
Lúc Phong Lăng Nhận tỉnh lại toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, hắn cắn răng ngồi thẳng dậy, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Hình như trong cơn hỗn loạn có hai khuôn mặt có lướt qua lướt lại trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, hắn sực nhớ ra bật dậy.
“Tần Tử Diệp!” Hắn Hắn dùng nguyên lực tìm kiếm bốn phía lại phát hiện đây chỉ là một sơn động bình thường, ngoài cửa động có trận pháp phòng ngự nhưng không ngăn cản hắn ra vào.
Hắn tra xét kinh mạch thì phát hiện huyết mạch bạch hổ đã thức tỉnh lần ba, nguyên lực dồi dào như sóng dâng, mạnh gần gấp đôi trước kia.
Hắn đang sững sờ không biết tại sao mình lại ở đây thì một giọng nam lãnh đạm vang lên: “Ngươi tỉnh rồi.”
“Triệu Hầu Ngôn!”
Người nọ đứng ở cửa động, nửa khuôn mặt được ánh trăng bao phủ nhìn trông có vẻ quái dị vô cùng.
“Tần…….” Phong Lăng Nhận hơi dừng lại cười châm biếm: “Không đúng, là Diệp Tử mới phải. Nàng ta đâu rồi?”
“Nàng?” Triệu Hầu Ngôn cụp mắt: “Giờ phút này chắc đã bị rút máu chết rồi.”
“Cái gì?” Thân thể Phong Lăng Nhận cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: “Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế.”
Triệu Hầu Ngôn lại rất bình tĩnh: “Ngươi quên rồi à? Ngươi thức tỉnh yêu lực trong viện của ta, kết giới ta bày ra không thể ngăn cản yêu khí dày đặc như thế được, Chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều bị kinh động, ngươi cho rằng….” Hắn ta nhìn thẳng vào Phong Lăng Nhận gằn từng tiếng: “Trong tình huống đó, tại sao người mới thức tỉnh một nửa như ngươi lại có thể lành lặn trốn đi?”
Phong Lăng Nhận trở nên run rẩy, hắn siết chặt hai đấm cố gắng nặn ra một điệu cười lạnh: “Lần này… lại có mục đích gì đây, khổ nhục kế đã dùng một lần…. còn chưa đủ ư?”
“Tin hay không thì tùy ngươi.” Triệu Hầu Ngôn nhìn hắn một cái rồi đưa cho hắn hộp ngọc chứ linh thảo và viên đá kia: “Diệp Tử bảo ta đưa cho ngươi. Hơn nữa nàng dặn ta nói với ngươi là mau đến Yêu tộc đi, giờ ngươi đã thức tỉnh lần ba, thuật che dấu khí tức lúc trước không dấu được bao lâu nữa đâu.”