Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 39 : Thành đôi cùng chàng [7]
Ngày đăng: 17:34 19/04/20
Edit: Kiri
“Mẹ.” Diệp Tử giãy khỏi tay bà: “Con và Hầu gia còn có hôn ước, sao có thể không gả được.”
Đầu tiên Hoắc phu nhân trừng mắt nhìn Lê Nguyệt Xuyên một cái rồi mới quay lại nhẹ nhàng khuyên giải: “A Tử, không phải lúc trước con nói không muốn gả cho hắn, muốn tìm phu quân khác sao?”
Diệp Tử nhạy cảm nhận thấy có ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên nhìn về phía này, vẻ mặt càng thể hiện sự lo lắng: “Mẹ, con nói lúc nào? Mẹ dám dám khẳng định con đã nói với mẹ sao?”
“Không phải thế sao!” Hoắc phu nhân phản bác: “Con là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa nhất trên đời làm sao có thể nói rõ hẳn ra loại chuyện này nhưng mẹ là mẹ ruột con mẹ còn không hiểu ý con sao?”
Nói xong bà vung tay: “Không nói nữa, trước hết con nói cho mẹ bốn tháng nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ở Võ Hiếu Hầu phủ, có phải Võ Hiếu Hầu nhốt con ở đây không?”
Diệp Tử hít sâu mấy hơi để lấy bình tĩnh rồi nàng phá lệ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định mà nghiêm túc: “Mẹ, là con tự nguyện ở lại Hầu phủ, Hầu gia đã nhiều lần muốn đưa con về nhưng là con không biết xấu hổ mặt dày mày dạn đòi ở lại đây.”
“Diệp Tử!” Hoắc phu nhân kêu lên: “Con này, nói cái gì thế.”
Diệp Tử bị dọa đến run người nhưng vẫn là bộ dáng chết cũng không hối cải: “Mẹ, con muốn gả cho Hầu gia. Đời này người duy nhất con muốn gả là Hầu gia. Con không biết trước đó người nghĩ thế nào nhưng thật sự là hiểu lầm.”
“Hồ nháo.” Hoắc phu nhân tức giận đến đau tim: “Con bị hắn ta cho uống thuốc gì rồi, hay hắn ta đã làm gì con nên vì trinh tiết con không thể không nói thế này.”
Lê Nguyệt Xuyên ngẩn người, ánh mắt sắc như dao bắn qua.
“Mẹ.” Diệp Tử còn phản ứng mạnh hơn hắn, vẻ mặt nàng khiếp sợ lắc lắc đầu, liên tục lui về phía sau vài bước: “Mẹ, sao mẹ có thể nói xấu Hầu gia như vậy, lời người bên ngoài mẹ không tin nhưng ngay cả lời con gái mẹ mẹ cũng không tin ư?”
“Thái độ của con thay đổi nhanh như vậy bảo mẹ tin tưởng thế nào. Trước đó con cũng biết mẹ đến Hầu phủ từ hôn không phải còn……..”
Diệp Tử thầm kêu không ổn, vội vàng ngắt lời bà, khóc lóc kể: “Nếu không phải mẹ cứ tự chủ trương con và cha cũng sẽ không đi đến mức này.” Nàng cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Con muốn gả cho Hầu gia, từ khi còn nhỏ đã muốn gả cho Hầu gia.”
Hoắc phu nhân vô cùng đau đớn lắc lắc đầu, đang muốn nói thêm gì đó thì Lê Nguyệt Xuyên ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng: “Quận chúa và Phu nhân còn nhiều lời để nói, Nguyệt Xuyên ở đây có vẻ không thích hợp, xin lỗi không quấy rầy, cáo từ.”
Diệp Cao Phong lại gầm lên giận dữ: “Sao? Bà còn ngại chưa đủ à, phải để A Tử bị thương nốt tay bên kia bà mới vừa lòng phải không?”
Hoắc phu nhân nghe ông nói biết chuyện Diệp Tử ở Võ Hiếu Hầu phủ thì biết mình không xong rồi, trong lòng thầm tủi thân khó chịu vì bị hai cha con họ giấu nhưng cũng không muốn ở lại Hầu phu thêm nữa, không thể bị răn dạy ở đây mất thể diện được. Con gái mình lại quật cường như vậy nên dù vạn phần không muốn vẫn chỉ có thể theo Diệp Cao Phong trở về Vương phủ. Còn chuyện sau khi về như thế nào thì nói sau.
Diệp Tử đã được đưa về phòng, tuy rằng bị thương tay nhưng vẫn phải ngồi trên giường, nàng dè dặt nhìn Lê Nguyệt Xuyên, cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng: “Ngài…… ngài…….”
Ngài ngài nửa ngày mà vẫn không nói được ra lời, trên mặt không khỏi có chút ảo não, như là đang trách cứ mình sao lại vụng về như vậy.
“Tay còn đau không?” Trong lòng Lê Nguyệt Xuyên cũng không bình tĩnh như hắn thể hiện trên mặt.
Diệp Tử lắc lắc đầu: “Không đau.”
“Mới chốc lát đã không đau?” Giọng Lê Nguyệt Xuyên hơi cao lên vài phần.
Nhất thời Diệp Tử cảm thấy không khí xung quanh áp lực lên vài phần, đến thở mạnh nàng cũng không dám: “Có hơi hơi.”
“Nàng không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
Dường như nàng có chút nghi hoặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu nhưng bất chợt nghĩ đến điều gì đó nên hơi bất an hỏi: “Hầu gia…. cái kia…… chính là cái bình hoa ta vừa đập nát, chắc cũng không đặc biệt quý trọng chứ?”
Đầu tiên Lê Nguyệt Xuyên sửng sốt sau đó liền có chút dở khóc dở cười, tức giận nói: “Giờ nàng chỉ lo cho bình hoa kia thôi sao?”
Ánh mắt Diệp Tử trở nên mơ hồ, vành tai cũng đỏ bừng: “Vậy Hầu gia….. có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
Chính miệng thừa nhận với mẫu thân cuộc đời này không phải hắn không gả ở ngay trước mặt hắn đã khiến nàng xấu hổ vô cùng, còn có mặt mũi gì để hỏi chuyện khác đây?
Kiri: Chương sau tác giả lại viết về ngoại truyện phần đầu tiên nhé.