Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 40 : Chỉ muốn giam cầm em [ngoại truyện]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Khi Diệp Tử mặc áo ngủ lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì Kiều Diễm đang ngồi trước máy tính họp qua mạng, sườn mặt vừa lãnh khốc lại vừa nghiêm túc, độ cong mũi môi cực kỳ mê người.



Cô cầm máy sấy đi qua, giọng điệu có chút nén giận: “Này, sấy tóc cho em.”



Kiều Diễm liếc cô một cái rồi tiếp tục nói chuyện với người bên kia, nói những từ chuyên ngành mà Diệp Tử không hiểu.



Diệp Tử ai oán thở dài, quay ra sô pha ngồi rồi mở loạn kênh trên TV.



“Hôm nay đến đây thôi, nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì anh có toàn quyền phụ trách, không cần hỏi tôi.” Kiều Diễm dừng cuộc họp, tắt máy tính rồi đi đến ngồi cạnh Diệp Tử: “Đưa máy sấy cho anh.”



Diệp Tử căm giận hừ một tiếng, đưa máy sấy cho hắn, Kiều Diễm cắm điện rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho Diệp Tử.



Nhưng Diệp Tử còn rất bất mãn, khó chịu vặn vẹo: “Thật sự không thể đẩy hôn lễ của chúng ta lên nửa tháng sao?”



Kiều Diễm cực kỳ bất đắc dĩ liếc cô một cái, gần như là lười trả lời: “Em hỏi lần thứ mười rồi, anh nói không được là không được.”



“Kiều Diễm.” Diệp Tử cố tình nói giọng mềm nhũn, âm cuối kéo thật dài vì thế hai chữ này nghe phá lệ ngọt ngào mà kiều mị.



“Chuẩn bị hôn lễ cũng cần thời gian, không thể sớm hơn được.” Nghe cô làm nũng vẻ mặt Kiều Diễm không thay đổi chút nào, vẫn như đang giải quyết công việc.



Thật sự từ lúc hắn có ý định kết hôn cùng Diệp Tử thì đã bắt đầu chuẩn bị nhưng thuê khách sạn, lên danh sách khách mời, áo cưới, hoa cưới, tiệc cưới……. có rất nhiều thứ phải làm, nếu không phải Diệp Tử chết sống quấn quít lấy hắn muốn…… khụ…. làm cái chuyện kia thì có lẽ lễ cưới phải mấy tháng nữa mới được tổ chức.



Mấy ngày này Diệp Tử sống rất không tốt, rất không tốt. Mỗi lần thấy Kiều Diễm cả người cô đều không bình thường, cứ như có một góc nào đó trong người bắt đầu bừng lên, sau đó lan ra toàn thân từng chút từng chút một, khiến cô hận không thể nhảy lên cắn cổ hắn, liếm láp khắp người hắn, nhìn hai mắt đỏ ửng vì cao trào, làm hai mắt hắn động tình mê luyến sau đó gọi to tên hắn hoặc nghe hắn gọi tên mình………



Xé mặt nạ của hắn, nhìn biểu cảm hắn chưa bao giờ để lộ, chỉ cần tưởng tượng đến điều này cả người cô đã trở nên khô nóng.



Khó khắn lắm mới chờ được đến ngày kết hôn, từ sáng sớm mặt mũi Diệp Tử đã hồng hào sáng láng, đáy mắt chứa đầy sự hưng phấn. Bọn họ tuyên thệ, trao nhẫn, hôn môi, càng tới cuối vẻ mặt Diệp Tử càng kỳ quái.



Kiều Diễm còn phải tiếp một số bạn làm ăn nên để Diệp Tử về phòng trước. Lúc hắn chúc rượu mọi người khóe môi vẫn mỉm cười vui vẻ không sao kéo cái độ cong ấy xuống được, những người đó thật sự rất ít thấy Kiều Diễm như thế này nên càng ầm ĩ chúc rượu, cuối cùng dù tửu lượng của hắn có tốt vẫn ngà ngà say.



Hắn vừa mở cửa phòng đã bị người ta nhào vào người, rồi cánh môi bị Diệp Tử ép mở ra, chen đầu lưỡi vào, cơ thể cô còn đang ẩm ướt, rõ ràng là vừa tắm xong.
“Em còn chưa đánh răng đâu.” Diệp Tử hừ một tiếng.



“Thế anh để ở bên ngoài, em đánh răng rửa mặt xong thì ăn. Ở nhà ngoan, anh đi làm.” Hắn nói xong câu đó liền đứng dậy đi ra ngoài.



“Đi làm?” Diệp Tử ở phía sau khóc nức nở: “Anh đùa em chắc? Sao có thể vô tình vô nghĩa bỏ rơi cô vợ yêu kiều của anh ở nhà để đi làm chứ?”



Kiều Diễm dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn cô một cái, Diệp Tử cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống và độ liền thức thời chui tọt vào chăn, chỉ để hơi đôi mắt vô tội nhìn hắn: “Em chỉ nói thế thôi.”



“Anh cảnh cáo em, còn dám xem loại sách này anh sẽ……..”



“Sẽ gì?”



Nhất thời Kiều Diễm còn chưa biết phải uy hiếp cô thế nào, Diệp Tử liền cười càn rỡ: “Em lén xem anh cũng không biết.”



Hắn nhăn mày: “Anh sẽ khóa em lại lần nữa.”



Diệp Tử khinh thường: “Không sao cả, ăn ngon ngủ ngon lại còn có người hầu hạ.”



Hắn giơ tay nhìn đồng hồ: “Em có thẻ thử xem, lúc đó sẽ biết anh thế nào.”



Chờ Kiều Diễm đóng cửa phòng lại, nhất thời Diệp Tử mới được thả lỏng, hơi khó chịu xoa xoa eo, hừ một tiếng.



Kiều Diễm, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh. Đừng tưởng em không thấy anh bước đi lung lay như sắp đổ.



Càng nghĩ cô càng giận chất lượng cái vòng tay: “Yếu kém, chất lượng quá yếu kém.”



Chờ đấy, chờ em mua được vòng tay không thể bẻ gãy thì Kiều Diễm, đến lúc đó, em xem anh còn có thể trốn được không.



Kiều Diễm vừa ngồi vào xe đã hắt xì một cái, hắn hơi mệt mỏi day day mi tâm, tự hỏi mình có nên uống chút thuốc bổ linh tinh không.



Ánh mắt khiêu khích của cô gái nhỏ kia thật sự rất không thích a.