Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 6 : Chỉ muốn giam cầm em [6]

Ngày đăng: 17:33 19/04/20


Edit: Kiri



Người đàn ông vội vàng giữ tay người phụ nữ mới đi từ văn phòng Kiều Diễm ra: “Sao rồi, giờ tâm trạng giám đốc có…..”



Người phụ nữ kia không nói gì, chỉ nặng nề vỗ vỗ bả vai người đàn ông: “Bảo trọng.”



Người đàn ông kia lập tức muốn khóc, mặt mày nhăn hết cả lại: “Cô…. cô giúp tôi đưa báo cáo tài vụ cho giám đốc được không? Hôm sau tôi sẽ mời cô ăn cơm.”



“Mau về làm lại bản khác!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rống đầy giận dữ, mang theo áp lực khiến người ta hít thở không thông.



Người đàn ông kia lập tức giật bắn người, nhìn thấy trưởng phòng kinh doanh đang cầm tài liệu run rẩy đi ra.



Người nọ đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua bản báo cáo trong tay hắn, lắc lắc đầu thở dài, cũng nói: “Bảo trọng.”



“Này này, mọi người đừng đi chứ!”



Kiều Diễm ngồi ở văn phòng cả ngày, ngay cả trưa cũng không về nấu cơm cho Diệp Tử. Suốt cả ngày nay, hắn xem rất nhiều báo cáo, gọi mười mấy cuộc điện thoại, mở các loại cuộc họp to nhỏ khác nhau, giáo huấn vài người, dường như không muốn để lại một chút thời gian rảnh rỗi nào cả.



Chỉ là nội tâm vẫn không ngừng cuộn sóng, cảm xúc trong lòng đồng loạt kêu gào, đánh thẳng vào vài phần lý trí còn sót lại của hắn.



Bỗng di động kêu vang.



Kiều Diễm không thèm để ý xem ai gọi, trực tiếp nhấc máy: “A lô.”



Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ thanh thúy, rõ ràng mang theo ý cười: “Kiều Diễm, đoán xem tôi là ai?”



‘Tạch’ một tiếng, sợi dây cuối cùng rốt cuộc cũng đứt.



Sắc mặt Kiều Diễm lạnh như băng vô cùng đáng sợ, hai tay siết chặt: “Diệp! Tử!”




Kiều Diễm đứng bật dậy, ôm đống còng tay chạy sang, hắn hung hăng túm lấy bả vai Diệp Tử, ấn cô nằm trên giường.



“Kiều Diễm, nếu anh còn dám khóa tôi lại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!” Diệp Tử khóc nức nở hô lớn, trong giọng nói có vài phần tuyệt vọng.



“À.” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, ‘cạch’ một tiếng còng tay Diệp Tử lại: “Tôi không cần cô tha thứ cho tôi. Chán ghét tôi, oán hận tôi thì sao, tôi không cần cô yêu tôi, không cần bất luận kẻ nào yêu tôi. Mãi mãi cũng đừng hòng chạy trốn, dù cô có chết tôi cũng sẽ lấy thi thể cô làm búp bê để trong phòng.”



“Anh nhốt tôi lại làm gì? Vì yêu tôi, không muốn tôi rời đi? Buồn cười, thật sự là rất buồn cười!” Diệp Tử cười to: “Anh chỉ luôn xem người khác có phản bội mình không, như là đang nuôi một con chó, tuy rằng nuôi nó, nhưng chẳng bao giờ liếc mắt để ý đến nó một cái, nó tới gần liền lạnh lùng đá nó sang một bên. Nhưng có một ngày, có người khác cho nó ăn, có người khác mỉm cười chơi đùa với nó, anh lại không cho phép chó của mình vẫy đuôi với người ta. Anh tự hỏi mình đi, anh có tư cách tức giận khi người khác phản bội mình sao? Anh có tư cách không?”



“Câm miệng.” Kiều Diễm lật người Diệp Tử lại, túm lấy cổ áo cô.



“Muốn người khác mãi mãi ở bên cạnh mình thì phải yêu cô ấy! Ít nhất anh phải yêu cô ấy mới có tư cách bảo cô ấy mãi mãi đừng rời khỏi anh! Dùng xiềng xích giam cầm người khác thì tính là cái gì? Như vậy rốt cuộc tính là cái gì!”



“Tôi bảo cô câm miệng.” Không biết Kiều Diễm lấy ở đâu ra một cái khăn lụa, cắn răng nhét vào miệng Diệp Tử.



“Ô!” Diệp Tử nhất thời khó chịu nức nở một tiếng.



“Câm miệng, câm miệng cho tôi, câm miệng……..” Kiều Diễm lặp đi lặp lại hai chữ này, rồi đứng dậy tìm một cuộn băng dính trong phòng: “Cô là của tôi, tất cả của cô đều là của tôi. Tôi nhốt cô ở đây cô sẽ không thể đi đâu cả, tôi chặn miệng cô cô cũng sẽ không thể nói gì được nữa.”



Hắn vừa nói vừa cuộn băng dính lên mặt Diệp Tử, ánh mắt điên cuồng.



“Ưm… a….. ư…..” Diệp Tử cảm thấy được cực kỳ khó chịu, miệng lại không thể nói chỉ có thể kêu rên vài tiếng, cô không giãy dụa nữa, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt phủ một tầng lệ.



Kiều Diễm đột nhiên sửng sốt, như là bị ánh mắt của cô làm giật mình, lập tức nhảy khỏi người cô. Toàn thân hắn run rẩy, hắn cúi đầu kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình đang không ngừng phát run.



Cả căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, đột nhiên Kiều Diễm xoay người đi ra ngoài, không liếc đến Diệp Tử dù chỉ một ánh mắt.



Kiri: edit mấy chương gần đây thấy bực quá, do thích truyện nữ phụ thôi chứ đàn ông kiểu này ai mà chịu nổi -_-