Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 68 : Nhóc con mau vào bát [5]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Cậu gõ nhanh như thế là do chơi game đã lâu luyện thành, một hai nghìn chữ cũng không đến hai mươi phút. Diệp Thừa gõ xong liền tựa vào ghế liếc nhìn Diệp Tử, chưa kịp nói gì đã nghe giọng cô tức giận vang lên.



“Bản quyền có vấn đề? Ngày kia sẽ in mà giờ lại nói cho tôi biết bản quyền bài viết có vấn đề? Trước đó tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, các người thề thốt bảo tôi không cần quan tâm, nói các người chắc chắn, giờ các người tự đi thu dọn hậu quả đi. Tôi biết mấy người đều tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, ai cũng thấy mình sáng chói rực rỡ nhưng tôi nói cho các vị một câu, trẻ con mới ra đời đừng có cuồng vọng như thế, lần nào lần đấy đều phải để người khác chùi đít cho, tưởng mình vẫn là trẻ con đi vệ sinh không tự chủ đấy à? Đầu để trên cổ để trang trí chắc?”



Diệp Thừa tròn mắt nhìn Diệp Tử bắn như súng lên thanh, bộ dạng và giọng điệu này cho cậu một cảm giác thân thiết đã lâu không thấy.



Không biết bên kia nói gì mà Diệp Tử cười nhạo một tiếng: “Mắng chửi à? Đúng vậy, tôi muốn mắng người, cũng không phải muốn mắng cậu.”



Cô cúp điện thoại, lấy tay vò đầu một lúc rồi mới hít thở đều đặn cho hạ họa.



“Ê, hung hăng như thế cẩn thận làm người ta khóc đấy. Gần đây chị như uống nhầm thuốc, tôi còn tưởng chị quyết tâm hối cải làm lại từ đầu cơ, hóa ra chó vẫn không đổi được thói ăn phân.” Mãi Diệp Thừa mới tìm được một cơ hội trào phúng, trong lòng trở nên kích động một cách khó hiểu.



Diệp Tử lại chỉ thản nhiên liếc cậu cười khẽ một cái: “Chị thấy hoàn cảnh này dùng ‘Đánh chết cái nết không chừa’ hợp lý hơn đấy, cậu cấp ba rồi, trình độ văn hóa còn thế này thì làm sao đỗ được đại học.”



“Bản đại gia không định thi đại học nhé, tưởng tôi cần lắm à.”



“Chậc chậc, ai biết là không muốn thi hay thi không được? Mạnh miệng lắm.” Diệp Tử bĩu môi, giọng điệu rõ ràng không tin.



“Chị!” Diệp Thừa tự hỏi hồi lâu lại thấy không thể phản bác, chỉ có thể cãi cùn như bình thường: “Tôi thấy tôi nên xóa bài vừa đánh đi mới được, chị tự đánh lại đi. Dù sao trình độ văn hóa của tôi chỉ có thể, không làm nổi việc này lỡ có đánh sai chữ nào thì không tốt lắm.”



“A, đừng đừng đừng.” Diệp Thừa vừa mới làm động tác định xóa Diệp Tử đã nhào lên kéo lại. Cô ngẩng đầu, cau mày mím môi chớp chớp mắt giả vờ tủi thân: “Ba ngày nay chị mới ngủ bốn tiếng.”



“Liên…. liên quan gì đến tôi?” Tai Diệp Thừa ửng đỏ nhưng mặt vẫn cố cáu giận, muốn rút tay ra mà Diệp Tử ôm quá chặt cậu không rút được.



Diệp Thừa thấy thế càng ôm chặt, cười nói: “Lát chị làm bánh pudding chocolate xoài cho cậu.”



Hai mắt Diệp Thừa sáng ngời nhưng lập tức ho ‘khụ’ một tiếng rồi tiếp tục giả vờ ghét bỏ rút tay ra: “Tôi không thích đồ ngọt đâu!”




“Tôi…….” Diệp Thừa bí: “Đúng là tôi không thích nhưng chị bảo là làm cho tôi rồi, đây là vấn đề nguyên tắc.”



Diệp Tử cười cười, cũng lười đùa cậu tiếp, thừa dịp cậu đang ăn bánh liền cầm tay chơi game bị cậu quăng đi lúc nãy chơi một ván.



Diệp Thừa mơ mơ hồ hồ chỉ cho cô vài lần, cô cũng nghe cậu ấn phím, cuối cùng còn thắng hiểm ván này.



“Gì thế, cũng quá đơn giản đi.” Diệp Tử cảm thấy không thú vị.



Diệp Thừa ăn miếng cuối cùng xong đắc ý nhướn mày: “Rõ ràng là tôi chỉ huy tốt.”



“Ừ, A Thừa là giỏi nhất.” Diệp Tử thuận miệng khen cậu một câu rồi bưng đĩa vào nhà bếp rửa, cậu cũng không nghe ra vẻ có lệ trong lời cô, vui sướng hài lòng đánh thêm ván nữa.



Một lúc lâu sau cậu như đứng hình, nhân vật game cũng bị con quái chỉ còn vài giọt máu giết chết, Diệp Thừa hét thảm một tiếng: “Mẹ kiếp!”



Diệp Tử nghi hoặc ló đầu ra: “Sao thế?”



“Thìa lúc nãy chị đưa tôi chị dùng rồi đúng không?” Cậu trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy sự van xin ‘Ngàn vạn lần cầu xin chị đừng nói phải’.



“Ừ.” Diệp Tử gật gật đầu còn bổ sung: “Chị còn ngậm một lúc lâu đấy.”



Mặt Diệp Thừa xanh mét, biểu cảm khó nói thành lời, ngón tay cậu chỉ vào Diệp Tử cũng phát run lên: “Chị chị chị……. nhất định là chị cố ý.”



Rõ ràng biết cậu mắc bệnh sạch sẽ, khó chịu nhất chính là điều này, ngày xưa mẹ cậu còn từng khóc lóc chỉ trích cậu máu lạnh vô tình xa lạ với người nhà cậu cũng không thỏa hiệp, mà hiện giờ lại….. lại………



Cậu vừa súc miệng vừa ngẩng đầu soi gương khóc không ra nước mắt.



Diệp Tử cười tủm tỉm đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lại nghĩ, bệnh này không trị thì cậu nhóc này định độc thân cả đời hay sao?