Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 73 : Nhóc con mau vào bát [10]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



“A Thừa, thành tích cuộc thi lần trước thế nào?”



“Lại thế lại thế rồi.” Cậu lầm bầm rồi ném di động cho Diệp Tử, trong đó có bảng thành tích cuộc thi vừa rồi.



Gần đây không biết Diệp Tử trúng gió hay sao mà đột nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện học tập của cậu. Cô vẫn hỏi thành tích nhưng không trách mắng cậu như trước kia mà lại cười nhạo cậu một cách trắng trợn.



“Diệp Thừa, cậu nói xem tại sao cậu lại ngốc thế này.” Sau khi cô tìm thấy tên cậu trên bảng xếp hạng thì lập tức trở nên kiêu ngạo khinh miệt: “Cậu có chắc là mình đỗ được đại học không, đừng kích động, cậu không muốn thi cũng không cần thi, chị biết. Nhưng cậu có nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì không? Là cậu nói, chị không phải người nhà họ Diệp cũng không có quan hệ huyết thống gì với cậu nên đương nhiên chị sẽ không nuôi cậu, cũng sẽ không mua nhà cưới vợ cho cậu. Aizz, chỉ nghĩ thôi đã thấy lo lắng rồi, cậu nhìn cậu đi, đã xấu lại còn không có đầu óc, tài năng cũng không có, trên đời này có cô gái nào sẽ để ý đến cậu chứ. »



Diệp Thừa đang chơi nghe thế liền quay lại liếc cô xem thường: “Chị có bạn trai trước đi rồi hẵng nói tôi.” Rồi cúi mặt tự thì thào: “Câu kia đã nói từ bao giờ rồi cơ chứ, tôi đã quên rồi mà chị còn nhớ rõ như thế, đúng là ghi thù.”



Diệp Tử cười cười không nói gì.



Sau đó Diệp Thừa nhanh chóng phát hiện ra mình mất mặt. Cậu ngẩn người đứng ở góc tường, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh trước mắt.



Diệp Tử đang ôm một bó hoa hồng, hơi hơi cúi đầu im lặng đứng trước mặt một người đàn ông, còn lộ ra ý ngượng ngùng.



Người đàn ông kia cao khoảng 1m85, cúi đầu dịu dàng nhìn Diệp Tử, miệng cười nhẹ nhàng. Anh ta cầm một hộp quà nắm lấy tay Diệp Tử gãi gãi nhẹ vào lòng tay rồi mới đặt hộp quà vào tay cô.



Diệp Tử cũng không tránh, chỉ mỉm cười nói mấy câu với anh ta rồi đứng tại chỗ nhìn người ta đi về.



Sau một khoảng thời gian ngạc nhiên, không biết tại sao Diệp Thừa lại trở nên phẫn nộ rồi lại thấy khủng hoảng đến cùng cực. Cậu thấy mình như bị phản bội, sao Diệp Tử lại đi cùng người khác? Cô sẽ thích người khác, kết hôn cùng người đó rồi rời khỏi mình, chỉ nghĩ đến điều này thôi cậu đã thấy cả người lạnh như băng rồi sau đó lại hừng hực lửa, làm cậu có suy nghĩ muốn lao ra ngoài.



Nhưng…. nhưng….. cậu có tư cách gì chứ? Dù sao bọn họ…… cũng không có quan hệ gì.



Bố mẹ cậu giúp đỡ Diệp Tử đến khi cô tốt nghiệp trung học, từ năm mười tám tuổi, dù vẫn ở nhà cậu nhưng học phí và sinh hoạt phí cô đều tự kiếm. Tiền nhuận bút, làm thêm và học bổng cũng đủ để cô sống qua ngày. Sau đó khi bọn họ cãi nhau, cậu trợn mắt hỏi cô lấy tư cách gì quản cậu, cô liền cười lạnh trả lời: “Tiền bố mẹ nuôi tôi tôi sẽ trả cậu gấp đôi, trước khi cậu mười tám tuổi, dù cậu có muốn hay không thì tôi vẫn sẽ quản cậu. Dù cậu chán ghét tôi thì cũng hãy nhịn đến khi tốt nghiệp trung học, đến lúc đó cậu muốn thi đại học hay muốn chơi bời lêu lổng cùng đám người kia thì tôi đều không quan tâm.”
“Ồ, không phải là Diệp Thừa sao, sao tự nhiên lại rảnh thế này.” Lý Sinh đi đến ngồi cạnh Diệp Thừa tự tiện đổi đồ uống của cậu thành rượu trái cây: “Trẻ con đừng uống rượu.”



Trước khi anh ta đến Diệp Thừa cũng đã uống vài ly, giờ đã ngà ngà say hai má ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, cậu lại ngửa đầu uống cạn ly rượu trước mặt, uống vội quá lại sặc.



“Sao thế, không phải là thất tình chứ.” Lý Sinh vỗ nhẹ vào lưng để thuận khí giúp cậu: “Đúng rồi, vết thương của chị cậu thế nào rồi, chẳng phải cô ấy nói rảnh sẽ đến uống rượu à vậy mà chẳng thấy người đâu.”



Nhắc tới Diệp Tử là Diệp Thừa nổi máu: “Chị ta không phải chị em đâu! Chỉ là một người xa lạ ở nhờ nhà em thôi, người xa lạ, anh hiểu không?” Không đợi Lý Sinh trả lời cậu đã tự phản bác: “Hừ, người xa lạ, người xa lạ gì mà còn biết rõ sở thích của tôi hơn cả mẹ.”



Lý Sinh biết cậu say rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không quản cậu, tự rót rượu uống.



Diệp Thừa im lặng một lúc lâu uống thêm ba ly rượu nữa rồi mới đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hơi bất lực: “Anh nói xem, có cách nào để một người phụ nữ ở bên mình cả đời không?”



“Đơn giản, lấy cô ấy làm vợ là được.”



Lý Sinh cũng chỉ thuận miệng nói như vậy ai ngờ cậu vỗ bàn đứng dậy, hùng hổ nói: “Đúng! Cưới, mẹ nó, em sẽ cưới, rõ ràng là người của em, sao có thể để người khác cướp đi.”



Lý Sinh kinh nghi nhìn cậu: “Cậu thất tình thật đấy à? Vừa nãy còn đang nói đến chị cậu giờ lại thành bạn gái, đúng là trẻ con mà.”



“Anh mới là trẻ con, nghe không hiểu tiếng người à, em đã bảo đấy không phải chị em, em còn muốn lấy chị ấy đấy, sao mà là chị được.”



Ly rượu trên tay Lý Sinh vỡ nát, anh ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Thừa.



Không —— phải —— chứ ——



Cảm giác như mình đã biết một bí mật không nên biết, sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ.