Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 38 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Hạ hắc tử nhìn Văn Đan Khê với cái mặt đau khổ, sợ cô sẽ gặng hỏi tiếp, tới lúc đó hắn nên nói hay không đây? Nào ngờ Văn Đan Khê chỉ hỏi mỗi câu này thì dừng câu chuyện lại. Cười cười quay lưng bước qua vườn rau.



Hạ hắc tử ngây ra chốc lát, tranh thủ chuồn đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa nghĩ, tẩu tử này đúng là khác xa những nữ tử khác. Gặp người khác thì nhất định sẽ lôi hắn lại hỏi cho rõ rồi.



Lý thẩm và Vương thẩm cũng xách rổ cười nói đi tới. Hiện tại Văn Đan Khê đã giao hết chuyện ở bếp cho hai người lo liệu, tay nghề nấu nướng của Tiền đầu bếp và Cao đầu bếp cũng đã nâng cao. Cô quyết định bàn giao lại chuyện bếp núc, bữa ăn thường ngày đều giao hết cho họ làm thay. Vì đang độ huấn luyện nên tài nấu nướng của những người này cũng nâng cao đáng kể. Hoàn toàn đối lập với trước đây, mọi người đều vô cùng hài lòng với kết quả này. Chưa kể bản thân Văn Đan Khê cũng cực kỳ thỏa mãn. Mỗi khi trông thấy ánh mắt cung kính của những binh lính, cô cảm giác việc mình lên núi là lựa chọn thật đúng đắn, ít nhất thì ở chung với những người từng làm thổ phỉ này cũng chẳng có tý áp lực nào.



Đợi hai người tới gần rồi, Văn Đan Khê vội vàng xếp suy nghĩ lại, vẫy vẫy tay với hai người.



Vương thẩm vừa cười vừa nói: “Văn đại phu, bọn ta tới hái rau.”



Lý thẩm vừa hái đậu đũa vừa thăm dò Văn Đan Khê, cuối cùng không nhịn nổi bèn lên tiếng buôn chuyện: “Văn đại phu, cô đừng nghĩ nhiều. Tướng quân với Trịnh Mỹ Vân thật sự chẳng có gì cả, toàn bộ là do cô ta đơn phương thôi.”



Văn Đan Khê cười mà không đáp, cô mặc kệ. Hai người bát tự không hợp, cô cũng không thèm ăn giấm chua bừa bãi như ai đó.



Lý thẩm thấy cô không nói lời nào thì cho là cô đang xấu hổ, bèn nói lảng qua chuyện bếp núc.



“Trịnh tướng quân tới đây coi như là khách, không biết nhà bếp có cần thêm thức ăn không?”



Văn Đan Khê ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Hắn tới đột xuất thì cũng giống như khách không mời mà tới, tiếp đãi không tốt cũng là chuyện đương nhiên. Nên giữ nguyên thức ăn thường ngày, rồi làm thêm hai con cá, chiên thêm ít tôm, rang ít thịt trai sông là được rồi.”



Hiện nay trên núi không dư dả gì, có thể tiết kiệm tới đâu thì tiết kiệm. Hai người gật đầu ghi nhớ rồi hái rau tiếp.



Ba người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy một giọng nữ xa lạ kêu lên lảnh lót: “Này, người đằng trước, cô dắt ta đi tìm Văn Đan Khê nào đó đi, cô ta ở đây đúng không?”



Trước đây Vương thẩm đã từng gặp Trịnh Mỹ Vân nên vẫn còn chút ấn tượng với giọng nói the thé của cô ta, bà cau mày nói: “Sao Trịnh Mỹ Vân này tìm được tới đây thế?”
“Hôm đó cô ta vừa vào chưa bao lâu thì đã bị Hạ hắc tử phát hiện, đây là thật, cô không tin thì cứ hỏi hắn.”



Văn Đan Khê trầm mặt không lên tiếng.



Trần Tín gấp tới độ tháo mồ hôi đầu, luống cuống giải thích: “Thật sự không phải ta làm. Không phải…”



Văn Đan Khê thấy lửa cháy cũng đủ rồi, chậm rãi nói: “Ta tin không phải ngài làm.”



Tim Trần Tín bỗng nhẹ bẫng hệt như được tháo bớt một tảng đá to, hắn thở ra một hơi dài thật dài, nhìn cô cười ngốc.



Văn Đan Khê nghiêm mặt nói: “Sỡ dĩ ta tin ngài, một là vì tin tưởng nhân phẩm của ngài, chắc chắn sẽ không nói mập mờ lừa dối ta. Hai là dùng đầu óc để suy đoán, ngài và Trịnh Mỹ Vân quen biết nhau lâu rồi nhưng ngài lại không cưới cô ta, chuyện này chứng tỏ ngài thật sự không có ý với cô ta. Ba là ta nhận ra cô ta thuộc loại người gì, ta tin ánh mắt của ngài không tệ như vậy. Tổng hợp ba điều trên lại ta mới cho rằng ngài không làm chuyện đó.”



Trần Tín nghe cô phân tích xong thì cười tới sung sướng. Từ đầu tới chân như được ngâm trong thùng nước mát, mát lạnh dễ chịu, thoải mái không gì sánh được.



Thế nhưng, Văn Đan Khê không khen hắn một cách đơn giản thế, khen xong còn giáo dục cho một bài thấm thía: “Thế mới nói, dấm chua không thể ăn bậy bạ thường xuyên. Bằng không, người ăn khó chịu, mà người khác cũng khó chịu theo. Quá nhiều lần thì đối phương sẽ nghi ngài không tin ánh mắt và nhân phẩm của cô ấy! Ở trong mắt người nọ ngài lại thành kẻ lòng dạ hẹp hòi, không trưởng thành, làm việc gì cũng không chịu động não. Sau này có chuyện gì thì cũng chẳng còn ai tin tưởng ngài nữa.”



Trần Tín sửng sốt một giây, ngay sau đó ánh mắt hiện lên chút ảm đạm, cuối cùng thì biến sang dáng vẻ ra chiều suy tư.



Văn Đan Khê không chăm hắn nữa, xách rổ nhỏ đi vào nhà.



Trần Tín đứng thẫn thờ trong vườn rau, ngẫm lại lời cô thật kỹ. Hắn làm sai thật sao? Được rồi, lúc Văn Đan Khê vừa lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, trong lòng hắn đã rất khẩn trương suy sụp. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô, thì lúc hắn ghen có phải cô cũng có cảm giác đó không? Mà hắn là một nam nhân, cô lại là một cô nương yếu đuối, khẳng định cô còn suy sụp hơn hắn rất nhiều…



Hắn sai thật rồi!



Trần Tín suy nghĩ lâu cực lâu, cuối cùng, hắn quyết định sau này phải học tin tưởng cô, còn phải học trưởng thành chững chạc…