Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 39 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê đi thật nhanh vào nhà, thật ra nội tâm của cô không phẳng lặng như bề ngoài, dù không thể nói là sóng lòng dâng trào, nhưng lòng cũng nổi lên gợn sóng không hề nhỏ. Cô vẫn không cầm lòng được ra tay dạy dỗ Trần Tín. Cô tin lời cha mẹ là đúng, nhưng cô lại cảm thấy Trần Tín khác hẳn với những người đàn ông cực phẩm kiếp trước. Chí ít nền móng của hắn ngay thẳng, cô không sửa đổi được bản tính của hắn, nhưng hẳn có thể giúp hắn cải thiện vài nhược điểm trong tính cách. Trên đời này có ai hoàn hảo chứ? Kể cả cha cô cũng thế. Nghĩ vậy, cô lại có chút lòng tin.
Vì hôm nay có khách lạ, vả lại Văn Đan Khê cũng không muốn gặp huynh muội Trịnh gia. Cô ghé qua bếp dạo một vòng, rồi mang cơm về nhà ăn. Lúc cô và Lý Băng Nhạn sắp ăn cơm, thì chợt thấy Hạ hắc tử mướt mồ hôi chạy ào vào hỏi: “Văn đại phu, đại ca đâu rồi? Cơm nước dọn xong hết rồi nhưng không tìm thấy đại ca.”
Văn Đan Khê nghe mà sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ngài ấy còn chưa về sao?”
Hạ hắc tử lắc đầu, Văn Đan Khê vội nói ngay: “Huynh ra vườn rau đằng sau nhà tìm thử xem.”
Hạ hắc tử gạt phăng mồ hôi, chạy bổ ra vườn rau như bị lửa đốt mông.
Hạ hắc tử vừa chạy tới nơi thì thấy Trần Tín đang đứng như trời trồng ở vườn rau thật. Lúc này ánh mặt trời đã chiếu thẳng xuống chỗ hắn đứng, cả người hắn đều phơi bỏng dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi trên người chảy xuống ào ào như mưa.
Hạ hắc tử hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Tướng quân, sao ngài lại đứng đây? Mọi người đang chờ ngài ở tiền sảnh đấy.”
Đến đây Trần tín mới sực tỉnh lại hệt như vừa thoát ra khỏi mộng, hắn lau mồ hôi đáp: “Ừ, đi thôi. Ta đang xem rau lớn tới đâu rồi.”
Hạ hắc tử không tin cái cớ này, nhưng hắn cũng chẳng dám hỏi thêm. Hai người kẻ trước người sau đi tới Tụ Nghĩa sảnh.
Trên bàn cơm ở đại sảnh, Tần Nguyên đang trò chuyện với Trịnh Tử Bằng. Trịnh Tử Bằng tròng lên mình một bộ áo lụa màu xám bạc, đầu tròn mặt tròn mình cũng tròn nốt, từ đầu tới chân trông y chang cái cối xay lúa. Lúc toét miệng cười thì cặp mắt hí lún tịt vào trong lớp mỡ núc ních.
Mặc dù đang nói chuyện với Tần Nguyên, nhưng cặp mắt hí lại dán rịt lên thức ăn trên bàn. Sau khi Trần Tín bước vào, Tần Nguyên lập tức mỉm cười mời mọi người dùng bữa.
Trịnh Tử Bằng chẳng khách sáo gì, cầm phắt đôi đũa lên gắp mỗi món một ít bỏ vào trong bát mình, nhìn điệu bộ cứ như nửa năm rồi chưa được ăn cơm. Tới cả Mặt Thẹo có tướng ăn khó coi cũng khinh bỉ hắn ra mặt.
Trịnh Mỹ Vân ít nhiều cũng là một nữ tử nên cử chỉ cũng rụt rè hơn. Có điều mình mẩy cô ta cứ uốn éo vặn vẹo hệt như bánh quai chèo, làm người ta không nén nổi cái nhíu mày. Trần Tín chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái mà chỉ vùi đầu ăn, trừ phi Trịnh Tử Bằng hỏi tới thì hắn mới trả lời đối phó vài câu lấy lệ.
Sau khi nếm hết một loạt các món ăn trên bàn xong, Trịnh Tử Bằng không kiềm được chặc lưỡi bình phẩm: “Lão Tần à lão Tần, thức ăn trên núi các ngươi cải thiện không ít đâu. Đúng là khác một trời một vực so với lần trước.”
Mặt Thẹo hất hất hàm, nói tiếp một cách tự hào: “Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ tẩu tử ta là ai chứ!”
“Gì? Tẩu tử? Ai thành thân thế?” Trịnh Tử Bằng hỏi với vẻ mặt kinh ngạc, núi Hắc Long bọn họ cũng có chút giao tình với núi Nhạn Minh, sao có người thành thân mà hắn không biết?
Cặp mắt hí của của hắn xoay tít mấy lần, hỏi với giọng không chắc lắm: “Sao nào? Chả lẽ tin đồn mấy ngày trước là thật à? Các ngươi cướp một áp trại phu nhân về thật à?”
Trần Tín trừng cô đầy giận dữ, Văn Đan Khê tự biết mình đuối lý, cười tươi nói: “Trời nóng thế này ngài tới sao không gõ cửa?”
Trần Tín lạnh giọng đáp: “Nếu gõ cửa thì sao nghe được lời hay ý đẹp của cô!”
Quả nhiên người đọc sách toàn là đồ gian trá, ngoài mặt thế này sau lưng thế khác.
Văn Đan Khê tiếp tục cười hiền hòa, cơn tức của Trần Tín dần dần hạ xuống. Hắn đi xồng xộc vào sân, gật đầu với Lý Băng Nhạn coi như chào hỏi. Lý Băng Nhạn cũng cười đáp lại hắn, sau đó ngồi xuống thêu hoa tiếp. Nào ngờ Trần Tín vẫn nhìn chòng chọc về phía Lý Băng Nhạn, ánh mắt như muốn nói: “Sao cô chẳng có mắt nhìn gì hết vậy.” Lý Băng Nhạn đành phải lúng túng kiếm cớ lánh đi.
Văn Đan Khê rót cho hắn một chén trà, rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Trần Tín đổ ra chén to, tức giận hỏi: “Sao cô nghĩ là ta và Trịnh Mỹ Vân rất xứng đôi?”
Văn Đan Khê không muốn trêu hắn nữa, đành cười làm lành nói: “Ta đùa thôi.”
Trần Tín hừ một tiếng bất mãn.
Hắn tiếp tục uống nước, lặng thinh hồi lâu, sau cùng nghẹn ra một câu: “Ta không thích loại người như cô ta.”
“Ai cơ?”
“Loại như Trịnh Mỹ Vân.”
“Vậy ngài thích loại người nào?” Lời vừa trôi khỏi miệng Văn Đan Khê đã hối hận ngay. Tiếc là lời đã nói ra thì khó lòng thu lại. Cô đành cúi đầu giả vờ uống nước để lấp liếm.
Trần Tín uốn đầu lưỡi mấy bận nhưng rốt cuộc vẫn không thốt ra câu kia. Tuy nhiên hắn cảm thấy không nói thì có hơi thiệt thòi, suy nghĩ một hồi bèn nói khéo: “Ta thích người gầy, nhìn đoan trang, nấu ăn giỏi, còn được các huynh đệ của ta hết lòng công nhận…”
Văn Đan Khê gật đầu hùa theo: “Ta biết rồi, ngài nên về đi, khách còn chưa đi mà ngài vắng mặt lâu như vậy thì không tốt đâu.”
Trần Tín bất đắc dĩ đứng dậy.
“Ta quyết định sau này sẽ sửa đổi.”
Văn Đan Khê muốn hỏi hắn sửa đổi gì, nhưng ngay sau đó đã lập tức giác ngộ, hắn muốn bỏ căn bệnh thích ăn dấm chua của mình đây mà. Hắn sửa được thật sao? Văn Đan Khê vẫn giữ thái độ ngờ vực với lần này. Cơ mà nếu hắn đã nói thế, thì cô sẽ lau mắt chờ xem.