Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 56 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Edit: Yunchan
Tuy Trần Tín không đọc nhiều sách, nhưng trước đây trong số bằng hữu của sư phụ có một thuyết thư, Trần Tín thường nghe ông ta kể vài câu chuyện, thiên về các sự tích anh hùng hảo hán chém chém giết giết, thế nên ý của Văn Đan Khê hắn tự nhiên hiểu được.
Văn Đan Khê thấy hắn đã rõ ý mình thì không nói nữa. Xét lại thì mọi thứ chỉ mới bắt đầu, từ từ rồi sẽ tới. Nghĩ đến đây, cô bước lên chủ động kéo tay Trần Tín cười nói: “Đi thôi, ta cũng hơi mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi.”
Trần Tín cười ngốc, hai người dắt tay nhau vào nhà.
Trần Tín vừa vào đã hấp tấp rót ngay cho Văn Đan Khê chén nước, Văn Đan Khê uống trà, nhân tiện giao phó đại khái chuyện trên núi lại cho hắn: “Tuy chúng ta chiếm được Dịch Châu, nhưng tục ngữ có câu thỏ khôn có ba hang, chúng ta cũng không nên đánh mất tổ ban đầu được. Lúc gần đi ta đã sắp xếp người xong xuôi, để họ coi chừng cẩn thận. Băng Nhạn tỷ cũng ở lại đó giúp xử lý chuyện trên núi.”
Trần Tín vừa nghe tới Lý Băng Nhạn bèn nhớ ngay tới hôn sự của Tần Nguyên, nói: “Đổi người khác trông nom sơn trại để Lý Băng Nhạn vào thành thì hơn.”
Văn Đan Khê hơi lưỡng lự, lần trước đụng phải cố nhân ở Dịch Châu, ai biết được có đụng lại lần nữa hay không?
“Việc này sau này hãy bàn tiếp đi.” Nên hỏi ý của tỷ ấy nữa.
Văn Đan Khê bàn giao xong mọi chuyện, cầm bàn tay hắn quan sát kỹ hồi lâu, hỏi: “Chẳng phải chàng nói tới thìa cũng cầm không nổi sao? Ta thấy vết thương lành hết rồi mà.”
Trần Tín toan rụt tay về nhưng lại sợ cô hoài nghi, giải thích quanh co: “Đại khái là đụng phải gân cốt, tới lúc ăn cơm thì cái thìa lại rớt xuống.”
Văn Đan Khê hé môi cười, cái tên này càng ngày càng gian xảo.
Nụ cười này của cô làm toàn bộ xương cốt của Trần Tín tan chảy, trống ngực lại bắt đầu khua lên thình thịch.
Văn Đan Khê nghỉ ngơi một lát mới nói tiếp: “Chàng dẫn ta ra ngoài đi dạo đi, lúc tới đây xe ngựa chạy nhanh quá, ta chưa kịp thấy gì hết.”
Trần Tín bất giác cau mày: “Là ai đánh xe? Ta phải dạy dỗ hắn một trận.”
Văn Đan Khê đùa giỡn cổ áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải bây giờ chàng đang ôm à?”
Trần Tín đột nhiên lắc đầu thở dài: “Ta thấy ở trên núi tốt biết bao nhiêu.”
“Sao vậy? Chàng không thích ở đây sao?” Có đôi khi Văn Đan Khê thật tình không theo kịp tư duy của hắn.
Trần Tín dẫu môi, bất mãn nói: “Ở đây không có núi, ở đâu cũng toàn là người, sau này ta làm sao cõng nàng.”
Văn Đan Khê thộn mặt ra, được rồi, cô không nên lấy dạ người thường đo bụng người ngốc.
Hai người đang rì rầm trò chuyện vô cùng thân mật, đột nhiên một cánh cổng lớn đằng trước bất ngờ mở toang, sau đó bốn năm nữ nhân lưng hùm vai gấu túa ra, không sai, chính là nữ nhân.
Nữ tử dẫn đầu khoác lên người bộ y phục đỏ chót, thân cao chín thước, đô con lực lưỡng, mặt mày ngăm đen, mắt tỏa hung quang, tay cô ta cầm một cây thiết côn cỡ bự, hét lớn một tiếng: “Tặc nhân to gan dám đoạt nữ tử Đại Lương, mau thả cô nương đó xuống ngay!”
Hai người bị cái màn bất thình lình này làm giật mình, Văn Đan Khê vội vàng muốn xuống, nhưng Trần Tín vẫn ôm khư khư cô không thả, hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, nói: “Các cô đúng là ăn no hết việc, ta bế nương tử mình thì liên quan gì đến các cô!”
Văn Đan Khê cũng lật đật giải thích quan hệ giữa mình với Trần Tín, nào ngờ những cô nương kia hoàn toàn không tin: “Bề ngoài ngươi dị dạng thế kia khẳng định là Thát tử, sao có cô nương nào chịu gả cho ngươi hả, bảo đảm là ngươi dùng thủ đoạn đen tối nào để bức cô nương người ta chứ gì!”
Trần Tín tức tới cực độ, nếu đối phương không phải nữ nhân thì hắn đã một cước đá văng từ lâu rồi.
Văn Đan Khê giãy dụa bước xuống, vừa muốn bước lên giải thích với những cô nương thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, ai dè trong ngõ nhỏ lại vọng tới tiếng la của Mặt Thẹo: “Sao hả, giữa ban ngày ban mặt mà có một ổ nữ thổ phỉ hả! Đại ca đại tẩu, hai người cứ đi đi, để đệ xử lý mấy bà nương này cho.”
Nữ tử hồng y xí một tiếng, mắng trả: “Ngươi mới là thổ phỉ, ta thấy đồ nhãi con ngươi chán sống rồi!”
Trần Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua, hừ một tiếng rồi tiếp tục bế bổng Văn Đan Khê lên, sải bước đi tiếp.