Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 57 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Edit: Yunchan
“Không sao thật chứ? Mấy cô nương kia trông rất hung dữ.” Văn Đan Khê có vẻ lo lắng.
Trần Tín cười tự tin: “Nàng đừng coi thường lão Ngũ, nếu cả mấy cô nương kia mà đệ ấy còn không đánh bại được thì còn làm ăn gì nữa.”
Trần Tín vừa dứt câu đã nghe giọng oang oang của Mặt Thẹo vang lên đằng sau: “Tặc bà kia, ta là đại nam nhân không thèm động thủ với cô, thế này đi, nếu trong vòng mười chiêu, gậy của cô có thể đánh tới ta thì cô thắng.”
Một giọng nữ tục tằng mắng lại xa xả: “Đồ Vương Bát thối, lão nương đây chả cần ngươi nhường. Xem chiêu của ta đây!” Tiếp theo đó là tiếng đập nhau chí chóe.
Văn Đan Khê đang nghe chăm chú thì Trần Tín bỗng cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi vén một lọn tóc rối trên trán của cô qua bên, miệng còn biện minh: “Ta không dùng tay được, hì hì.”
Cái mặt cười này của hắn nhìn hệt như con mèo chôm được thịt, vừa phởn chí nếm lại cảm giác, vừa thận trọng quan sát sắc mặt của chủ nhân. Văn Đan Khê chợt hiểu tại sao mình lại thấy hắn giống mèo con, đôi mắt màu lam mở to như bảo thạch vừa ngốc vừa tròn. Người này ghê gớm thật, không làm cô liên tưởng tới cún thì cũng là mèo. Lẽ nào thuộc tính động vật trên người hắn quá nặng sao?
Văn Đan Khê phì cười, duỗi tay ra bóp mũi hắn. Trần Tín thấy mình phá rào mà vẫn không bị mắng, lòng hắn bỗng mềm ra, sướng rơn. Hắn càng được nước lấn tới, lấy mũi dụi vào ngón tay cô như đòi nghịch. Cứ thế hai người đùa giỡn ầm ĩ hệt như hai đứa trẻ.
Ra khỏi con hẻm, người đi đường dần nhiều hơn. Trần Tín phải miễn cưỡng thả cô xuống.
“Đan Khê, chúng ta quay lại ngõ đi dạo thêm lần nữa đi?” Trần Tín nhìn dòng người tấp nập trên đường, đột nhiên dừng lại không chịu bước tiếp.
“Chàng không thấy mệt sao, ngốc.”
“Không mệt, không mệt chút nào.” Trần Tín nhìn cô mong đợi.
Văn Đan Khê đanh mặt nói: “Bọn Nhị đệ đang bận tối mắt tối mũi, còn chúng ta thì đi đạo ở đây, để họ biết thì không tốt đâu. Chẳng bao lâu sẽ có người bảo chàng mải mê trụy lạc không có chí tiến thủ này nọ cho xem. Đi mau đi mau, xử lý công vụ cho tốt vào đi, tới tối ta sẽ làm đồ ngon cho chàng.”
Văn Đan Khê để ý thấy tuy người này la hét tha mạng, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có vẻ sợ sệt, trái lại còn có cảm giác thờ ơ.
Lòng Văn Đan Khê trỗi dậy dự cảm không lành, cô quay sang nói với Triệu Lục Cân: “Lục Cân, nếu hắn không chịu nói thì cứ đưa lên quan, ta thấy vẻ mặt người này rất gian tà, e là kẻ cắp chuyên nghiệp, cứ đưa lên quan phủ rồi đánh hắn sáu mươi đại bản trượng trước đi.”
Tới tận lúc này nam tử áo xám mới sợ hãi thật sự. Nếu bắt hắn ăn sáu mươi đại bản trượng thật, thì cái mạng con cũng hắn đi tong mất. Thế là hắn hớt hải lớn tiếng nói: “Phu nhân, tiểu nhân không phải kẻ trộm, tiểu nhân là thân thích trong nhà phu nhân.”
“Gì cơ? Thân thích?” Văn Đan Khê cứng người, chẳng lẽ là nhà cô thật? Cô nhớ ngờ ngợ dường như ở Bình Châu còn có vài thân tộc.
“Vậy ngươi nói tên mình ra xem? Trong nhà còn những ai?” Văn Đan Khê bình tĩnh hỏi.
“Tiểu nhân là…” Hắn còn chưa nói hết câu, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Là Trần Tín trở về.
“Lại để cho một tên tiểu tặc bạo gan xông vào? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả!” Trần Tín còn chưa thấy đâu mà tiếng quát tháo đã oang oang.
“Đan Khê nàng không sao chứ?” Hắn bước vội tới cạnh Văn Đan Khê, ân cần hỏi.
Văn Đan Khê nhìn hắn cười cười, chỉ vào người trên đất: “Không có gì, người này cứ dòm ngó trước viện nên ta tưởng là trộm, nhưng hắn lại nói là thân thích nhà ta nên mới hỏi cho rõ thôi.”
“Sao.” Trần Tín cười thờ ơ, nếu là thân thích nhà cô thật thì nuôi là được rồi. Bằng không người ta lại nói hắn là cô gia keo kiệt.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn đảo lên người áo xám trên đất, sắc mặt lập tức đại biến.
Người nọ vừa thấy Trần Tín, đã lập tức giở ra nụ cười nịnh nọt. Giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “Lập Hổ lão đệ, ta là Vương Trung Quán đây. Đệ còn nhớ chứ?”