Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 79 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Edit: Yunchan
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tiếp tục tán gẫu với Trần Quý Hùng. Vì được trở về cố thổ nên Trần Quý Hùng hết sức xúc động, trò chuyện cũng hào hứng vô cùng. Tuy mọi người đều sẵn lòng nghe ông kể chuyện, nhưng ai cũng thấy lão gia tử đã mệt mỏi rã rời. Thế nên Tần Nguyên và Trần Tín cố khuyên ông về nghỉ ngơi. Trần Quý Hùng không lay chuyển được mọi người, đành phải gật đầu đồng ý đi nghỉ. Trước khi đi, Trần Quý Hùng liếc qua những người đang ngồi, miệng khép mở vài lần như có lời muốn nói. Tần Nguyên thấy thế bèn vội vàng lên tiếng: “Trần bá phụ, chúng ta đều không phải người ngoài, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được rồi.”
Trần Quý Hùng ngập ngừng giây lát, mới nói: “Ta là người thô kệch nên có gì nói nấy, các con nghe được thì nghe, không nghe được thì cho qua.”
Trần Tín vội vàng tiếp lời: “Nghĩa phụ, người cứ nói đi.”
Trần Quý Hùng than nhẹ một tiếng, bùi ngùi nói: “Hiện nay thiên hạ nổi lên binh đao bốn phía, thiên tai liên miên, bách tích trôi dạt khắp nơi, không ăn no bụng. Ở mặt nào đó, Dịch Châu của chúng ta cũng được tính là thiên đường. Có điều… các con cũng đừng quá xa hoa. Tiệc rượu như hôm nay có hơi quá, quá thịnh soạn rồi.”
Trần Tín ngẩn ra, hắn nhìn lướt qua Văn Đan Khê thật nhanh, Văn Đan Khê vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như đang suy nghĩ điều gì. Nét mặt của Tần Nguyên đại khái gần giống Văn Đan Khê.
Trần Quý Hùng cũng biết bàn tiệc này là Văn Đan Khê chuẩn bị riêng cho mình, cho nên lập tức đổi giọng: “Ta cũng rõ các con thương lão nhân ta chịu khổ ở Đông Lỗ, nên muốn thể hiện chút tâm ý của mình. Tình thì ta nhận, có điều sau này nên chú ý nhiều hơn. Nhà sống qua ngày phải tính toán tỉ mỉ.”
Văn Đan Khê hơi cúi đầu có phần ngượng ngùng. Từ khi tới đây cô chẳng có hứng thú nhiều tới trang phục mũ áo, nhưng do chịu ảnh hưởng của gia đình kiếp trước nên có yêu cầu rất cao với ẩm thực. Sức khỏe của mẹ cô không tốt lắm, chưa kể hồi bé cô cũng hơi yếu ớt, vì hai mẹ con nên cha cô cũng rất nhọc lòng về chuyện ăn uống. Còn mời cả bảo mẫu có tay nghề làm bếp thiện nghệ về nhà.
Do thói quen ăn sâu bén rễ này, nên dù dưới điều kiện sơ sài ở thôn Thanh Khê cô cũng cố hết sức chăm chút sao cho cơm nước thật ngon lành. Sau khi lên núi Nhạn Minh, có rất nhiều nội vụ trên núi đều do cô xử lý, lúc ấy cô thấy bọn Trần Tín thường phải luyện binh đánh trận thật cực khổ, vì vậy bữa nào cũng muốn họ được ăn ngon. Dần dà những người này cũng tập thành thói quen. Không ai thấy bất ổn cả. Nhưng hôm nay vừa nghe thấy lời thức tỉnh của Trần Quý Hùng, cô mới ý thức được bản thân đã hơi quá. Dù sao, cô đang ở cổ đại thiên tai chiến loạn không ngừng, chứ không phải thế kỷ hai mươi mốt dồi dào tài nguyên.
Trần Tín sợ Văn Đan Khê buồn bèn vội nói chen vào: “Con biết rồi nghĩa phụ, thật ra đều tại con, con hơi tham ăn. Suốt ngày quấn lấy Đan Khê bắt nàng làm đồ ăn ngon. Sau này con chú ý là được rồi.”
Trần Quý Hùng cũng rất biết chừng mực, nhanh chóng chấm dứt đề tài này, cười ha hả với Văn Đan Khê: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ầy, người tới tuổi này đúng là thích lải nhải, các con cũng đừng chê ta phiền.”
Văn Đan Khê vươn hai tay ra ụp lên má hắn, dùng sức bóp cho hai cái má phồng xẹp lại, đợi hắn chu cái mỏ heo lên thì hôn chụt một cái, cười khanh khách nói: “Nhị Tín, chàng thú vị ghê.”
Trần Tín vẫn khó hiểu ra mặt, hắn hỏi tới: “Nương tử, nàng nói là miệng của ta hôn thú vị sao?”
“Ừ, thú vị.” Văn Đan Khê cười, phun ra một câu.
Trần Tín cười quái dị, tiếp đó nhanh nhảu ra sức đề cử mấy bộ phận khác: “Nương tử, trên người ta còn nhiều chỗ thú vị lắm. Đặc biệt là củ cải bên dưới càng thú vị hơn. Muốn biến sao thì biến, có thể lớn có thể nhỏ, có thể nóng có thể lạnh, có thể mềm có thể cứng.”
“Chàng…” Văn Đan Khê cười tới nỗi xém nữa cắn luôn lưỡi.
Trần Tín có hơi bất mãn: “Nàng không tin sao? Không phải nàng đã thử qua rồi à? Nàng sờ cái nữa xem.”
Văn Đan Khê cười nắc nẻ, ngã lăn vào ngực hắn, Trần Tín cầm lấy tay cô đưa xuống eo mình, để chứng minh lời mình nói tuyệt đối không sai.
Tay Văn Đan Khê xoa cây củ cải cách một lớp y phục của hắn, vỗ về chơi đùa vị trí nhạy cảm đó một cách hết sức dịu dàng thành thạo. Thân thể Trần Tín chợt run lên, tiếng hít thở dần khàn đục. Văn Đan khê dán chặt vào cơ thể đang mỗi lúc một nóng của hắn, một tay khác vòng qua hông vuốt nhẹ lên lưng hắn. Ánh mắt Trần Tín ngày càng mê loạn, hắn nuốt nước bọt, hỏi bằng giọng trầm khàn ám muội: “Nương tử, ta không lừa nàng chứ, có phải đùa rất thích không?”
“Ừ —“ Văn Đan Khê hết lời chống đỡ. Cô đáp khẽ trong miệng, động tác tay cũng càng lúc càng khiêu khích, thân thể Trần Tín lại run bắn lên vài cái, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, hô hấp dồn dập, trong cơ thể như dồn nén một ngọn lửa, muốn gấp rút trút hết sự vui sướng ra ngoài.
“Nương tử, còn có thứ càng thú vị hơn, nàng chờ xem.” Trần Tín nói xong thì lập tức bế bổng cô lên, bước nhanh tới giường đặt cô xuống chăn, sau đó luống cuống tay chân xé nhanh xiêm y trên người.
Hắn còn vừa xé vừa oán giận: “Vẫn là mùa hè tốt, xé nhanh hơn.”