Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 80 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Văn Đan Khê nằm trên giường nhìn điệu bộ gấp gáp của hắn mà dịu giọng nhắc nhở: “Nhị Tín —“



Cô còn chưa nói tròn câu, Trần Tín đã vội vàng đáp: “Nương tử, nàng đừng nóng, sắp cởi xong rồi.”



Văn Đan Khê nói dỗi: “Ai nóng hả, ta nói chàng đừng có xé hư quần áo.”



“Ờ ờ, không xé nát.” Trần Tín nói xong câu này thì trần như nhộng nhảy phốc lên giường, trượt vào ổ chăn hệt như con cá to. Văn Đan Khê chạm vào thân thể lạnh lẽo của hắn thì bất giác kêu lên một tiếng.



Trần Tín cười hì hì: “Nương tử, ta nóng ngay đây.”



Văn Đan Khê xích lại gần, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho hắn. Trần Tín cũng không kiềm nổi nữa, lột từng lớp y phục của cô như lột vỏ ngô, sau đó lật người đè lên cơ thể mềm mại của cô. Văn Đan Khê bị hắn đè cho một phát, thoáng cái ngộp thở, Trần Tín nhận ra cô đang khó chịu thì vội vã trượt xuống, đổi chỗ hai người cho nhau. Hắn còn thì thầm trong miệng: “Nương tử, nàng nằm dưới mất nhiều sức lắm, ta có sức khỏe để ta ở dưới cho.”



Văn Đan Khê xấu hổ ghé vào ngực hắn cắn một phát, làm Trần Tín la lên thất thanh. Văn Đan Khê thừa cơ trượt khỏi người hắn, Trần Tín tưởng là cô cự tuyệt mình nên tự dưng thấy hơi mất mác.



“Đồ khờ, chàng không muốn đổi tư thế khác sao? Thế này thế này… nghiêng người.”



“A ha, ta biết rồi.” Trần Tín lập tức nhào tới.







Một đêm ngon giấc. Sáng hôm sau, Trần Tín vẫn bám dính lấy Văn Đan Khê không chô cô xuống giường như mọi khi.



“Nương tử, nằm với ta chút nữa thôi.”



Văn Đan Khê ngọ nguậy trong ngực hắn, cười đáp: “Ta không định ngồi dậy, chỉ nhìn sắc trời thôi.”



Trần Tín thỏ thẻ mấy tiếng, rồi lại cọ vài cái lên người cô, nói với vẻ mặt thỏa mãn: “Mùa đông nằm trong chăn ôm vợ, đây rõ ràng là chuyện thú vị nhất trên đời.”



Văn Đan Khê để ý thấy từ sau khi về nhà, thỉnh thoảng hắn sẽ gọi cô là nương tử, bèn chọc chọc lồng ngực hắn hỏi: “Sao tự nhiên chàng lại gọi nương tử thế?”



Trần Tín ngáp một cái: “Ta thấy mấy người đọc sách toàn gọi vậy, ta là người có học vấn nên cũng gọi thôi.”



Văn Đan Khê cố nén cười, gật đầu nói: “Chính xác, chàng coi như là một người có học vấn.”
Cô ta thấy Trần Tín xoay người có vẻ muốn đi, lại sợ Trần Quý Hùng trở về thì hai người không có cơ hội gặp mặt riêng, vì vậy suy nghĩ chớp nhoáng, rồi dùng giọng điệu tỷ tỷ ân cần hỏi han: “Tín đệ, không phải tỷ tỷ thích xen vào chuyện người khác. Nhưng tỷ chỉ muốn tốt cho đệ thôi. Nam nhân thương vợ không sai, nhưng đệ không thể để cô ta cưỡi lên đầu đệ được. Bằng không, một tướng quân oai phong như đệ, nếu mang tiếng là sợ vợ, đồn ra ngoài rồi, thì còn ai phục đệ nữa!”



Trần Tín liếc cô ta, thản nhiên nói: “Từ trước đến giờ vợ đệ chưa từng cưỡi lên đầu đệ, nhiều lắm là cưỡi lên bụng thôi.”



Điền Tuệ Anh nghe câu này xong thì không khỏi đỏ mặt, nhất thời chẳng biết nói gì.



Chẳng qua cô ta là một người có ý chí kiên cường, chỉ ngại ngùng một lát đã bình tâm lại, nói tiếp: “Tín đệ, ta để ý nha đầu trong nhà đệ toàn bộ đều rất xấu xí, nghe người ta nói cũng là do đệ muội cố tình chọn, mục đích là không muốn cho đệ thu phòng. Điểm này cô ta thật quá đáng. Nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp chứ. Quản thúc đệ như thế quá là vô nhân đạo.”



Trong mắt Trần Tín lóe lên tia chán ghét, hắn phất tay nói: “Một vợ đệ đã ngủ đủ rồi, đầu óc bị rán mỡ mới đi tìm nữ nhân khác. Hơn nữa trong quân đệ còn nhiều người độc thân, đệ đâu thể chiếm nhiều cái hố trống không cần tới. Tỷ đừng nói đông vẽ tây nữa. Đệ đoán bước tiếp theo nhất định tỷ muốn đề cử mình, chuyện này cũng đơn giản thôi, bây giờ đệ sẽ gọi hết mấy tên độc thân trong quân tới, xếp hàng cho tỷ lựa chọn, bảo đảm người nào người nấy đều long tinh hổ mãnh, dư sức cho tỷ thỏa mãn.”



Điền Tuệ Anh vừa nghe thấy lời này thì như bị sỉ nhục thậm tệ, lập tức rưng rưng nước mắt, cô ta mở to cặp mắt đã ngập hơi nước của mình, nhìn Trần Tín nghẹn ngào: “Tín đệ, sao đệ có thể nói như vậy? Ở trong lòng đệ tỷ là người như vậy sao? Đệ còn bảo ta chọn binh lính của đệ, lẽ nào trong mắt đệ ta là hạng người ai cũng lấy được sao?”



Trần Tín nhủ thầm, lính của ta có tệ cũng còn tốt hơn Triệu tài chủ mất nết kia, vậy mà lúc trước ngươi cũng chịu gả đấy. Nhưng hắn nghĩ đánh người không đánh mặt, nói chuyện không thể vạch điểm yếu, huống hồ đối phương còn là nữ nhân, hắn cũng không thể quá hà khắc được, cho nên những lời này chỉ đánh vòng trong miệng rồi lại nuốt về bụng.



Sắc mặt Trần Tín càng lúc càng mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới nghĩa phụ nên hắn buộc lòng phải dằn cơn giận xuống: “Đệ cũng có thể hiểu được tỷ, ở một mình quá vô vị, đặc biệt là tới đêm chăn đơn gối lạnh, nhất định rất khó chịu.”



Điền Tuệ Anh giá nào cũng không ngờ được Trần Tín lại nói toạc ra như vậy, lòng cô ta lập tức vui vẻ hẳn lên, nghĩ thầm: Xí, còn không mắc câu à! Ta không tin có nam nhân không thích trộm thịt!



Thế là cô ta cúi đầu giả bộ thẹn thùng, nói giọng hờn mát: “Tín đệ à, sao đệ lại hư hỏng như vậy chứ! Đổi cách thăm dò người ta!”



Trần Tín nghe cái giọng õng ẹo này thì chân mày càng nhíu chặt hơn, sống lưng sởn gai ốc.



Hắn hắng giọng nói: “Nghĩ tới nghĩa phụ, đệ sẽ dạy cho tỷ một cách hay.”



“A?” Điền Tuệ Anh mở to ánh mắt quyến rũ nhìn Trần Tín đưa tình, chăm chú chờ hắn nói tiếp.



Vẻ mặt Trần Tín như thể nhịn đau vì mất thứ yêu thích: “Cách này cực kỳ hay, đệ phải dựa vào nó mới vượt qua được mấy ngày khó khăn nhất, nói nào ngay nó cũng rất đơn giản, chỉ cần tỷ mua một con búp bê vải thật to, mặc đồ của tài chủ nhà tỷ vào, rồi ôm ngủ mỗi ngày là được.”



Điền Tuệ Anh như bị sét đánh, trợn mắt há mồm đứng ngây ra như phỗng.



Trần Tín cho là cô ta không hiểu, bèn phất tay nói một cách đầy hào phóng: “Thôi, nể mặt nghĩa phụ, đệ sẽ nói Đan Khê làm cho tỷ một con. Tỷ cầm nó với ngân phiếu đi đi. Để tỷ đỡ phải nhòm ngó tướng công người khác, nhà ai cũng chỉ có một, làm sao có thời gian bớt ra cho tỷ.”