Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 2 : Đường gia lão phu nhân

Ngày đăng: 09:09 19/04/20


“Hạo Dương đi chơi một ngày, đi nghỉ trước đi.”



Đường đại phu nhân gọi tỳ nữ, Đường Hạo Dương nhìn các nàng vừa muốn nói gì đã bị Tạ Thanh Kiều trừng mắt liếc, đành phải ngoan ngoãn câm miệng đi ra ngoài trước.



Quét dọn hết đám người kia, đại phu nhân bưng tách trà lên tinh tế phẩm thưởng th ức nói:



“Cô nương trà quả nhiên so với thê trà kia uống ngon hơn nhiều, màu sắc nhìn cũng thích mắt.”



Lá trà mới vừa hái bình thường được gọi là cô nương trà, mà trà cũ tên đương nhiên là thê trà.



“Cũng không phải là thế, cô nương trà tươi mát uống một hớp tinh thần í đều lênchút ít.” Đây là nhị phu nhân bình phẩm.



Tam phu nhân không lên tiếng, nhưng cũng yên lặng gật đầu.



“Thanh Kiều à, năm nay trà mới đã uống chưa?”



“Bẩm đại phu nhân, Thúy nhi đã đưa đến trong nhà con, nhưng còn còn chưa thưởng lãm ạ.”



Tạ Thanh Kiều cúi đầu cung kính nói, trong đại trạch nữ nhân vốn là như vậy, nói chính sự dù sao vẫn quấn một cái đại lễ ra vẻ mình có nhiều văn hóa. Quả nhiên đại phu nhân câu tiếp theo liền bộc lộ ra bản tính của nàng.



“Vẫn là nên sớm uống, nếu để lâu sẽ thành thê trà, liền không có người nào uống ngon.”



“Muội ấy nha, chính là quá dễ khi dễ, cho nên suốt ngày phải xem ánh mắt đám nữ nhân kia sống qua ngày!”



Khí trời tháng ba, ấm vừa phải. Mọi người khi nhàn rỗi lúc hốt hoảng đương nhiên không thể thiếu la cà tâm sự. Tạ Thanh Kiều vừa rồi tam đường hội thẩm đi ra xong, liền tại trong phòng mình gặp được Trần Bảo Bảo la cà tới.



“Tỷ tỷ hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến nơi này của muội rồi?”



Đầy đất rơi đầy vỏ hạnh nhân, mỗi lần chỉ cần Trần Bảo Bảo tới cửa thì nơi này của nàng như là bị nạn dân cướp sạch một phen.



“Đồ lưu manh kia bị lão gia tử nhà hắn giam lại học bài, tỷ nhìn thấy trục bánh xe biến tốc liền chạy tới.” Trần Bảo Bảo vỗ vỗ tay, nhìn nhìn chung quanh thấp giọng nói ra:



“Tỷ chính là nghe nói muội bắt hắn mang ra phố? “



Tin tức này truyền thật nhanh…



Tạ Thanh Kiều thở dài, có lúc nàng luôn hoài nghi, vị Trần Bảo Bảo này mới là người xuyên tới. Ngôn ngữ, cử chỉ hành động đối với người cái thời đại này mà nói… là tuyệt đối lớn mật không bị cản trở.



“Này….muội đừng không nói lời nào thế. Tỷ chính là đặc biệt tới đây trước để trấn an tâm linh bị thương của muội. Muội không nói lời nào tỷ làm sao biết muội là có bị thương hay là không bị thương…”



“Ngừng!” Tạ Thanh Kiều vươn tay đã ngừng lại Trần Bảo Bảo thao thao bất tuyệt. Nàng không nên cùng nàng nói cái gì như chuyện Tây Du ký, người này còn không có nghe xong ngược lại học thành Đường Tăng bên trong truyện.




“Nghe nói lần này là dẫn theo một cái chị em trở lại.”



“Gì, gì, gì?” Tạ Thanh Kiều thiếu chút nữa cắn lên đầu lưỡi của mình:



“Đại thiếu gia rõ ràng…”



Đường gia đại gia ngoan ngoãn, thật đúng là nhìn đúng trong nhà vị quả hồng kia không ưa, từ bên ngoài đều mang về đến trong nhà.



“Cũng không phải là làm sao. Hiện tại lão phu nhân đang ở chỗ đó nháo đây.”



Mới vừa vào sân nhỏ của lão phu nhân, còn không có tiến đang cửa phòng liền nghe đến bên trong tiếng khóc rống. Một tử tôn xấu xa, một chút cũng không muốn sống; làm nhục gia phong…cưới được vợ cưới hiền…



Tạ Thanh Kiều mang theo hoa hồng âm thầm đứng qua một bên, liền nhìn xem người tê liệt trên ghế đại tẩu khóc rất thương tâm:



“Lão tổ tông, không phải là là con cháu không hiếu thuận, thật sự là… Hắn nếu như là tìm người gia thế trong sạch thì đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác là cái……” Liễu Mạc Như giờ phút này chỉ cảm thấy nhắc đến lại nữ nhân kia là một loại nhục nhã.



“Mạc Như, con cũng đừng quá thương tâm, vi nương còn ở đây! Ả kia nếu là dám tiến vào cửa chính Đường gia nhà ta ta sẽ cắt đứt chân của nàng ta! Lão tổ tông lớn tuổi, con khóc rống như vậy, nếu là sinh ra cái xấu thì vậy cũng không biết làm sao! Để cho lão tổ tông nghỉ ngơi thật tốt đi.”



Tặc tặc, lời nói này. Một đám vây phụ nữ vây xem không thể không bội phục nghệ thuật nói chuyện của Đường đại phu nhân.



Hoa hồng hướng Tạ Thanh Kiều bên tai đụng đụng, gặp mọi người cũng không có chú ý các nàng, miệng lưỡi khẽ nhúc nhích:



“Bắt gian bắt cả đôi, đại phu nhân ngược lại đối với đại thiếu gia một chữ không đề cập tới.”



“Đó là đương nhiên.”



“Lão phu nhân không nhúc nhích là sao đây?”



“Đang chớp mắt lấy lệ đó thôi.”



“Gì?”



“Đừng nói chuyện, xem cuộc vui.”



Tạ Thanh Kiều chỉ cảm thấy cái trán có một chút hắc tuyến, vị Phật Di Lặc kia giống như đáng yêu nhìn chằm chằm lão phu nhân rồi nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng choang nháy mắt một cái cũng không nháy. Quả nhiên, sâu một khắc…



“Ai da, ta đây là tạo cái nghiệt gì mới có một cái nghiệt chướng như vậy!”



Lão phu nhân một tiếng này bi than cùng nước mắt hiển nhiên là đùa giỡn đẩy tới cao triều.