Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 45 : Nước chát chấm đậu hũ
Ngày đăng: 09:10 19/04/20
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Thấy Chu tử hiên tại phòng bếp trong đó mân mê chén chén lon lon, Tạ Thanh Kiều có chút lo lắng hỏi:
” Dược trong miếu không đủ phải không?” Suy nghĩ một chút lại nói:
“Chẳng qua nếu như là Tuyết Liên, nhân sâm dược liệu như vậy lão phu nhân có từ Đường phủ mang đến chút ít, không biết có cần hay không?”
Thao thao bất tuyệt hồi lâu, Chu Tử Hiên không có lên tiếng, ý vị xử lý chuyện của mình cho đến khi Trần Bảo Bảo nhìn không được hắng một tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên dường như đang nhìn nhà giàu mới nổi nhìn Tạ Thanh Kiều:
“Hết thảy đều không cần! Ta cũng là quá bội phục các người có thể đem các loại thuốc bổ dùng thành độc giết người, thực quá cao minh.”
Tạ Thanh Kiều lúng túng cười cười:
“Vậy vẫn là cầu xin huynh rồi.”
Thấy Chu Tử Hiên đi ra không lâu, chỉ thấy một người tùy ý ở cửa dựa tại dưới đại thụ râm mát vểnh lên hai chân bắt chéo nghỉ ngơi.
Tạ Thanh Kiều không chút nghĩ ngợi, trực tiếp một cước đá :
“Huynh rất nhàn nhã.”
Lâm Mặc cũng không giận, trong miệng rầm rầm:
“Muội ngược lại đối với người khác không khách khí mà đối với ta rất khách khí, muội cứ đá xuống nhưu vậy hai chân ta sợ khó giữ được.”
Tạ Thanh Kiều tùy tiện ngồi xuống, một sắc mặt khá tốt:
” Huynh đệ 1 nhà thì khách khí cái gì. Bất quá muội lại thấy kỳ quái hai người kia quan hệ như thế nào đột nhiên ấm lại rồi?”
Lâm Mặc vẫn như cũ nhắm hai mắt lại:
“Phật viết không thể nói.” Chắc hẳn Trần Bảo Bảo cũng đã nhận ra Chu Tử Hiên có một chút dị thường, tỷ như thân là đại phu hắn lại ngoài ý muốn không thể thấy máu, cùng với không thích người chạm vào phía sau lưng hắn…
Nhặt lên cái cành cây, nhàm chán trên mặt đất vẽ vòng vòng, Tạ Thanh Kiều sắc mặt trầm trọng:
“Lâm Mặc, huynh có biết người đứng sau là ai chăng?”
Lâm Mặc không đáp, Tạ Thanh Kiều thấy lo lên, kể cả chính mình đối với suy đoán năm đó tiên đế phong lão tổ tông làm nữ trạng nguyên. Chỉ là đợi nàng khai thông xong thì người bên cạnh mới buồn bã nói:
“Vạn nhất kích thích này biến thành kinh hãi, phải làm sao?”
“Muốn trị tốt loại bệnh này vốn là cần nguy hiểm, nếu như cô không kham nổi như vậy Đường Hạo Dương liền cả đời tiếp tục như vậy, dù sao ta là không sao cả.”
Tạ Thanh Kiều nghiêng đầu nhìn trong phòng, giờ khắc này nàng chính là người thân đứng ở ngoài phòng bệnh ký tên sinh tử cho bệnh nhân. Cái quyết định này quá trầm trọng, nàng có thể không gánh chịu nổi a?
“Còn sẽ tình huống so với hiện tại càng hỏng bét hơn sao?”
Trần Bảo Bảo lần này làm cho Tạ Thanh Kiều quyết định. Đúng vậy, nếu như thất bại bất quá là qua cả đời như vậy, mà nàng hiện tại không phải là chỗ tại trong tình hình này sao? Nhưng nếu như thành công… Tạ Thanh Kiều cắn môi, qua một lúc lâu nói:
“Tốt, ta quyết định thử một lần.”
Chu Tử Hiên gật gật đầu: “Ta sẽ điều phối chút ít thuốc làm cho hắn thần trí mơ hồ, cô mấy ngày nay nếu ghé vào lỗ tai hắn nói về chuyện mười bốn năm trước, đúng thế, … chính là tết Trung Nguyên còn có Hạnh mai. Bộ dáng như vậy, hắn cần phải sẽ không sai biệt lắm trở lại thời gian mười bốn tuổi. Đến lúc đó, cô nhất định phải làm cho hắn nói ra lời trong tim của mình, rốt cuộc là cái chuyện gì làm cho hắn phong bế chính mình.”
Theo Chu Tử Hiên phân phó, mọi người công việc rối rít lu bù lên, Tạ Thanh Kiều lại càng hận không thể trở lại thật tốt bổ sung hai bản sách trong lòng phụ đạo.
Rốt cục tại bảy ngày sau, Đường Hạo Dương tỉnh dậy phát hiện gian phòng mình ở có chút biến hóa. Đây là dựa vào trí nhớ của Tạ Thanh Kiều, đem sương phòng bài trí thành hình thức ở Đường phủ. Những thứ gia dụng kia cũng là chính nàng từ thần không gian móc không dưới mấy trăm lần mới ra, thấy phong cách cũng không khác lắm.
“Này, thuốc của chàng có hữu hiệu hay không ?” Nằm sấp ở ngoài cửa sổ Trần Bảo Bảo hỏi. Chu Tử Hiên vẻ mặt đắc ý:
“Nói nhảm, đó là dùng mật hương thảo, chuyên môn trị liệu mất trí nhớ. Hắn uống bảy ngày, nhất định sẽ dưới tác dụng này nhớ tới điều chính mình không mong muốn nhất. Hơn nữa ta mấy ngày nay ở mấy chỗ đại huyệt dùng châm thêm vài vị dược khiến cho cậu ta sẽ đem người trước mắt cùng trí nhớ trước kia móc ra.”
Trần Bảo Bảo gật gật đầu, lại vỗ vỗ Lâm Mặc một bên không ngừng gật đầu, loại biên độ này vừa nhìn cũng biết hắn lại mộng Chu công.
Lâm Mặc đánh 1 cái giật mình: “Như thế nào, tốt lắm?” Chống lại bên cạnh ánh mắt hai người bất đắc dĩ, Lâm Mặc rầu rĩ nói:
“Đều nhanh giờ hợi, chúng ta rút lui.” Liên tiếp vài ngày ngồi chồm hổm thủ tại chỗ này, cũng không thấy Đường Hạo Dương có dấu hiệu nhớ cái gì.
Vừa dứt lời, chỉ nghe trong phòng người kêu:
“Hạnh mai? Hạnh mai châm trà.”
Hạnh mai! Đường Hạo Dương trở lại mười bốn tuổi rồi? Ngoài cửa sổ ba kẻ ngồi chồm hổm góc tường lập tức hoảng hồn, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi liên tiếp dồn dập nói:
“Mau, mau, hạnh mai mau đi ra.”
Cuối cùng Trần Bảo Bảo bị hai người cùng nhau đẩy đi ra, vẻ mặt bi phẫn đang muốn hiên ngang lẫm đi, Tạ Thanh Kiều mặc quần áo nha hoàn Đường phủ bưng khay gỗ đi tới.
“Nhìn một chút người ta, sớm có chuẩn bị! Dáng vẻ này….” Rồi Trần Bảo Bảo lại co lại đến cửa sổ, cẩn thận quan sát động tĩnh trong phòng.