Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 46 : Nước chát chấm đậu hũ

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



Tạ Thanh Kiều rót trà, Đường Hạo Dương ngây người một lúc có chút hoảng hốt, xem Tạ Thanh Kiều trong lòng trực ngã, cũng không biết thuốc của Chu Tử Hiên có tác dụng hay không.



“Thiếu gia không phải mới vừa bảo nô tỳ châm trà sao?”



Đường Hạo Dương nhíu lại mi, do dự gật gật đầu nếu như lúc này có máy chụp ảnh mà nói chúng ta có thể trông thấy Đường Hạo Dương trước mắt xuất hiện cảnh tượng thật ra là song ảnh, một mặt là bóng dáng Hạnh mai một mặt là Tạ Thanh Kiều, bất quá do dự sau một thời gian ngắn, hai thân ảnh hợp hai làm một thành công hóa thành Hạnh mai.



Tạ Thanh Kiều gặp thần sắc hắn ổn định lại sau, tiếp tục nói:



“Trong phủ tết Trung Nguyên nhanh đến, tất cả mọi người gấp rút bận rộn lo lắng . Vừa rồi thừa dịp phòng bếp nữ đầu bếp ra đi làm việc liền hướng ma ma mượn phòng bếp làm ít điểm tâm. Thiếu gia hãy nếm thử?” Rồi liền đem điểm tâm đưa tới.



Kể từ khi cái nha hoàn gọi A nguyệt kia tại trước tết Trung Nguyên nói cho nàng biết chuyện ma của Hạnh mai cùng Tây Uyển viện kia sau, nàng cố ý hỏi qua điểm tâm lúc trước Hạnh mai thích làm nhất, không nghĩ tới hôm nay ngược lại thực dùng tới.



Nhìn xem bàn điểm tâm kia, Đường Hạo Dương trong mắt lướt qua vẻ thất vọng, chỉ thấy hắn ngửa đầu cười nói:



“Tết Trung Nguyên hoa đăng có thể làm hay không?” Nói rồi, không để lại dấu vết đem điểm tâm kia đẩy tới một bên.



Tạ Thanh Kiều lại đối với lời của hắn phảng phất như không nghe thấy, vẫn như cũ tự nói :



“Này, hoa quế đường chưng thành đường, hoa quế là nô tỳ đích thân hái, phơi khô lại dùng đường ngâm…”



“Đủ rồi!” Đường Hạo Dương khẽ quay đầu, tựa hồ nhẫn nại cái gì đó, một giây sau lại đổi lại khuôn mặt tươi cười:



“Ta nhớ được lần trước hạnh Mai tỷ tỷ muốn cho ta xem một bức họa, vừa vặn hiện tại rnahr rỗi, không bằng giúp tỷ tỷ xem một chút.”



Đường Hạo Dương trong mắt thậm chí mang theo một tia khẩn cầu, hắn đang cầu xin cái gì ? Là ở cầu xin Hạnh mai có thể giơ cao đánh khẽ, đem khay điểm tâm hạ độc này triệt hồi, hắn không muốn mất đi tỷ tỷ chính mình tin cậy nhất.



“Này, ta hôm nay không muốn ăn đồ ngọt, không bằng tỷ hôm nào lại làm cho ta ăn?” Đường Hạo Dương cẩn thận nói, lại cố làm ra vẻ thoải mái mà cười khan hai tiếng:



“A, ha ha… Hôm nay cơm tối ăn nhiều.”



Đây là Đường Hạo Dương mười bốn tuổi sao? Tạ Thanh Kiều nhìn mà đau lòng, nàng đang suy nghĩ cái cô Hạnh mai kia tâm phải có nhiều hung ác mới có thể khiến cho Đường Hạo Dương ăn khay điểm tâm mang độc kia. Mật hương thảo làm điểm tâm sẽ cho người ta mất đi ý thức cuối cùng chết đi, Tạ Thanh Kiều đáy lòng cười xấu hổ 1 độc dược ôn nhu.



Thấy Tạ Thanh Kiều không nhúc nhích đứng ở nơi đó không trả lời, Đường Hạo Dương nghiêm túc hỏi:



“Hạnh Mai tỷ tỷ thật sự muốn ta ăn sao?”


Đường Hạo Dương không có chút phát giác nào người trước mắt cải biến xưng hô, hắn chỉ là bị tiếng gầm giận dữ này làm cho giật mình.



“Ta hiểu rõ có người muốn ta chết, chỉ cần ta chết đi không phải sẽ thanh tịnh sao?” Đường Hạo Dương ngơ ngác. Tạ Thanh Kiều hận không thể cho hắn hai cái tát tai:



“Chàng chết, mẹ chàng làm sao bây giờ? Lão phu nhân làm sao bây giờ? Đường phủ làm sao bây giờ? Còn có… Còn có…” Thủy chung nàng vẫn không thể nào nói ra ba chữ Tạ Thanh Kiều…



“Đúng vậy, ta không thể chết được.” Đường Hạo Dương hồn bay phách lạc ngồi ở trong ghế:



“Chỉ cần ta cái gì cũng không biết là được, ta lại cũng không đi Bác cổ hiên, lại cũng không cần phu tử, không cần đọc sách cứ như vậy…”



“Đường Hạo Dương!” Tạ Thanh Kiều xách cổ áo của hắn:



“Chàng tỉnh lại đi! Chàng chẳng lẽ không muốn tìm ra hung thủ sau màn giết chết Hạnh mai sao? Chàng cho rằng ngây người như vậy người chung quanh cũng sẽ không bị thương sao? Toàn bộ thế giới liền chỉ có Đường Hạo Dương là một người đáng thương nhất sao? Vậy thiếp thì sao đây? Thiếp tính cái gì? Lão nương không giải thích được đến nơi này, thật tốt thì giờ kết quả mười năm bán đậu hũ, lão nương kiếp trước coi như là 1 thành phần tri thức, ta con mẹ nó mới là trêu ghẹo ai trên thiên đình mới xảy ra chuyện như vậy…” Cũng không biết là đang rống Đường Hạo Dương hay là đang rống chính nàng, tóm lại Tạ Thanh Kiều không kiêng nể gì cả phát tiết buồn bực mấy ngày này.



Nhìn cô gái trước mắt cái này không hề có hình tượng gầm loạn loạn gào, Đường Hạo Dương đột nhiên cảm thấy rất là quen thuộc. Hắn giống như biết một người như vậy, người nọ luôn một bộ khuôn mặt tươi cười đối với người khác mặt đen đối với hắn, còn thường xuyên chết vì sĩ diệ, ngầm vụng trộm mang thù.



Tạ Thanh Kiều rống mệt mỏi, tự rót chén trà cho mình, thông cổ họng tiếp tục nói:



“Chàng căn bản cũng không thiếu người ta cái gì, có đôi khi chàng quá mềm yếu người khác sẽ khi dễ chàng. Đường Hạo Dương, chẳng lẽ chàng nghĩ cả đời núp ở sau lưng một nữ nhân như thiếp sao…”



Lại thao thao bất tuyệt hồi lâu, Đường Hạo Dương càng ngày càng nghi hoặc, người trước mắt này càng ngày càng nhìn quen mắt. Trong lòng bất ổn bởi vì trong trí nhớ giống như người nọ càng càu nhàu liền đại biểu nàng rất tức giận, mà nàng tức giận hậu quả bình thường rất nghiêm trọng.



Tạ Thanh Kiều một bộ oán giận bất tranh nhìn Đường Hạo Dương, phát hiện hắn liên tục ngơ ngác nhìn mình, trong lòng rất là không ổn. Người này sẽ không phải bị chính mình mắng ngốc rồi chứ?



“Nương…” Đường Hạo Dương cau mày, Tạ Thanh Kiều hù dọa không dám lên tiếng nữa.



Hai người ngồi đối mặt nhau, Đường Hạo Dương đột nhiên cười khom mắt:



“Nương tử?”



Tạ Thanh Kiều mừng rỡ, hắn là tốt lắm, đây coi như là tốt lắm. Lúc này Tạ Thanh Kiều chỉ muốn lao ra khỏi phòng đem Chu Tử Hiên xách tiến đến, hét lớn một tiếng:



“Mau nhìn xem hắn xong chưa?”



Bất quá không đợi nàng kích động lao ra phòng, Đường Hạo Dương lại nói:



“Nương tử là ai?”



Oanh Tạ Thanh Kiều cõi lòng, sụp đổ.