Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 48 : Nước chát chấm đậu hũ

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



“Ta rất thích tôm ở túy tiên?”



“Đúng vậy.”



“Ta còn thích gì?”



“Ừ, trêu cợt người, đùa dai, sống phóng túng?”



Theo ánh mắt Đường Hạo Dương ngày càng trong sáng, Tạ Thanh Kiều nỗ lực làm cho hắn nhớ tới cuộc sống sau mười bốn tuổi của mình . Đường Hạo Dương thủy chung không hỏi nàng là ai, phảng phất hắn căn bản cũng không để ý hân phận của cô gái bên cạnh này, hắn hỏi nàng nàng trả lời là đủ rồi, điều này làm cho Tạ Thanh Kiều đáy lòng có chút thất lạc. Thế cho nên Tạ Thanh Kiều cũng không xác định người trước mắt này chỉ số thông minh rốt cuộc có khôi phục không.



Cho đến trung tuần tháng tám, Chu Tử Hiên tự châm qua một lần cuối cùng cho Đường Hạo Dương sau, xoa xoa mồ hôi, thở một hơi dài nhẹ nhõm:



“Tốt lắm, toàn bộ đã tốt lắm.”



“Tốt lắm?” Tạ Thanh Kiều không thể tin trừng lớn hai mắt:



“Huynh nói… hắn đã hoàn toàn tốt lắm? Đều nhớ ra rồi?”



“Ta nói hoàn toàn tốt là độc tố trong cơ thể hắn toàn bộ thanh trừ, trong đầu lmáu ưu lại cũng tiêu tán.” Nhìn xem người trên giường ngủ say Chu Tử Hiên nói:



“Về phần hắn có thể hay không hoàn toàn nhớ cái gì, vậy thì phải xem chính hắn.” Nói rồi lại kê chút ít thuốc an thần, nếu như thấy cậu ta quá mệt mỏi liền cho cậu ta uống.



Tạ Thanh Kiều cầm lấy đơn thuốc, ngơ ngác gật đầu.



Ngày thứ hai sáng sớm, Tạ Thanh Kiều đang sắc thuốc nghe được một tràng tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên đang nhìn thấy Lâm Mặc đứng ở ngoài cửa.



“Có việc?”



Lâm Mặc gật gật đầu: “Hướng muội cáo từ, Bổn đại nhân nghỉ phép xuân hết rồi, nếu không trở về nha môn sợ là rơi vào tội không làm tròn trách nhiệm.”



Tạ Thanh Kiều tiếp tục xem lò thuốc, lung tung xua tay:




“Nếu đã không phải, làm sao từng quên?” Trí minh chậm rãi vân vê phật châu:



“Bất quá là nhất thời không nhớ, lúc không nhớ nổi lúc liền đi hỏi thăm, tóm lại có một ngày sẽ nhớ lại. Thế gian đều là duyên tới duyên đi, không thể cưỡng cầu. Có người lúc ở cạnh cần quý trọng, có người khi xa cách lại trân trọng. Thế gian ngàn người vạn người, lại chỉ có một người cùng mình cùng vui cùng buồn. Cha mẹ một ngày nào đó sẽ ra đi trước chúng ta. Mà chúng ta cũng luôn có một ngày sẽ ra đi trước con trai và con gái, chỉ có một người sẽ liên tục cùng ở bên mình. Nếu người này rời đi chỉ có thể nói thí chủ duyên phận đã hết.”



“Đường Hạo Dương, thiếp là nương tử của chàng, không phải là nương nương, chàng còn dám kêu sai thiếp sẽ đánh chàng!”



Một cái thanh âm quen thuộc đột nhiên tại chỗ sâu trí nhớ loáng thoáng vang lên. Đường Hạo Dương từ từ đứng dậy, hắn biết rõ người nọ là nương tử của hắn, từ lúc hắn nhớ tới Hạnh mai đã chết thì biết. Nhưng hắn sợ hãi, sợ hãi người kia cùng như Hạnh mai sẽ biến mất, muốn dựa vào gần lại sợ hãi.



Đang nghĩ ngợi, một thân ảnh quen thuộc càng ngày càng gần.



“Còn lăng ở chỗ này làm chi? Thu thập đồ, chúng ta phải về Đường phủ !”



“Hồi phủ?” Đường Hạo Dương có chút ngoài ý muốn, chỉ nghe Tạ Thanh Kiều nói:



“Sáng nay lão phu nhân nhận được một phong thư, thiếp đoán tám phần là trong phủ xảy ra chuyện.” Nói rồi lại khoát khoát không thèm để ý nói:



“Cũng đúng, chúng ta đi hơn một tháng nhiều, dù thế nào trong phủ cũng nên ra 1 chút nhiễu loạn.”



Nghe giọng điệu này, như thế nào hơi có chút hương vị cười trên nỗi đau của người khác.Không giống, cùng Hạnh mai một chút cũng không giống.



Thấy Đường Hạo Dương vẫn như cũ đứng ở nơi đó bất động, Tạ Thanh Kiều tức giận một chưởng đập qua:



“Còn không mau đi?”



“A, tốt.” Đột nhiên phục hồi tinh thần, Đường Hạo Dương vội vàng đi theo. Trước mắt người nọ so với Hạnh mai bá đạo hơn nếu như là tỷ ấy thì có lẽ sẽ một mực trong phủ đợi đi.



“Lần này hình như là Tứ thiếu gia cũng không chịu nhận tam phu nhân là mẹ ruột.” Tạ Thanh Kiều bên cạnh dọn dẹp đồ nói:



“Thiếp nói trước nói cho chàng biết, sau khi trở về cũng đừng loạn. Chuyện như vậy, chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến tốt hơn. Còn có, chàng rốt cuộc hiện tại có khỏe hay không thiếp cũng không nắm chắc, nhưng chàng đừng biến chuyển quá nhanh khiến cho người khác chú ý sẽ phiền toái. Còn có còn có…”



Tạ Thanh Kiều thao thao bất tuyệt dặn dò, làm cho Đường Hạo Dương chỉ cảm thấy nàng xem mình như 1 đứa bé ba tuổi. Bất quá cũng được, hắn tựa hồ giống như rất quen dáng vẻ như vậy.



Về phần hắn, Đường Hạo Dương tự có tính toán. Mặc dù hiện tại hắn nhớ không nhiều lắm nhưng chuyện Tạ Thanh Kiều điều tra chuyện ma quái bị giam tại Tây Uyển viện thiếu chút nữa bị người cố ý thiêu chết lại là chuyện đầu tiên hắn nhớ . Tạ Thanh Kiều vẫn bận rộn thu thập, hoàn toàn không có để ý ở sau lưng người nọ đã xụ mặt xuống, bắt đầu tính toán cái gì đó.