Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 49 : Nước chát chấm đậu hũ

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



Đợi lão phu nhân trở lại Đường phủ , mọi người Đường phủ đều ra cửa lớn Đường phủ chờ. Tạ Thanh Kiều ngồi ở trong xe ngựa trong lòng thấy thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng len lén ngó nhìn người nào đó tựa ở góc xe vẻ mặt cười yếu ớt đọc sách.



Xong rồi xong rồi, một bộ dáng như vậy xuống xe tuyệt đối sẽ lòi ra. Tạ Thanh Kiều khẩn trương nắm vạt áo, hung thủ phía sau còn không có tìm ra, bộ dáng Đường Hạo Dương thế này không thể nghi ngờ lại thành mục tiêu.



“Thiếp…” Lời nói đến bên miệng xe ngựa một cái lắc lư, Tạ Thanh Kiều trọng tâm không yên ngã ra sau lưng lại bị một đôi tay hữu lực tiếp thu. Trong lòng run lên, cứng ngắc nâng lên cổ vừa vặn chống lại ánh mắt Đường Hạo Dương mang theo nụ cười. Tạ Thanh Kiều thất thần mấy giây, lập tức hoảng loạn bò lên đứng dậy:



“Cái gì kia… Khụ khụ…”



Nàng dáng vẻ khẩn trương bị Đường Hạo Dương thu hết vào mắt, chỉ cảm thấy rất là thú vị. Lại sợ nàng cảm thấy lúng túng, nhân tiện nói:



“Sắp trở lại phủ.”



“A, đúng vậy!” Tạ Thanh Kiều gật gật đầu. Lời nói ra lập tức cảm giác mình vừa rồi giống như ngu ngốc dường như không tự giác quay đầu, nhưng lại có chút để ý phản ứng của Đường Hạo Dương, khiến cho đáy lòng nàng ngứa một chút đây rốt cuộc là làm sao vậy?



Chẳng biết lúc nào, xe ngừng lại. Nghe được bên ngoài thanh âm quen thuộc, Tạ Thanh Kiều tim nhảy ra khỏi cổ họng, tay lại chẳng biết lúc nào bị Đường Hạo Dương cầm:



“Xuống xe.”



“Ừ.” Bất cứ giá nào, dù sao phải chết thì mọi người cùng nhau chết! Tạ Thanh Kiều hạ quyết tâm, đi theo nhảy xuống xe ngựa. Quả nhiên, đang khi nàng xuất hiện một khắc kia, chỉ cảm thấy vài ánh mắt nóng bỏng bắn phá chính mình.



“Ai nha, cuối cùng đã trở lại. Bên ngoài một chút cũng không dễ chơi, hoa hồng ta muốn ăn thịt!”



Một cái thanh âm tức thời vang lên, nếu không phải tay còn bị người kia nắm thật chặt, Tạ Thanh Kiều cảm giác mình tuyệt đối sẽ dùng hình chữ đại hình dung Đường Hạo Dương tay chân ngã xuống đất, người này tuyệt đối kỹ năng biểu diễn quá tốt! Nếu không phải là mình cùng hắn ở trong xe ngựa chung đụng lâu như vậy, nàng thậm chí cảm thấy được lúc trước cái Đường Hạo Dương kia là giả, Đường chính thái nhà nàng mới là thật !



Lúc này, lão phu nhân cũng đã đi tới hướng phía Đường Hạo Dương đầu giả vờ vừa gõ:



“Ăn thịt ăn thịt ăn thịt, ta xem cháu ở trong chùa không có một ngày tâm có thể yên tĩnh!”



“…” Tạ Thanh Kiều cảm thấy nàng tựa hồ nhìn thấy một già một trẻ cái đuôi hồ ly dao động. Cũng may nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức đỡ lão phu nhân lúc này mọi người Đường phủ đã sớm vây quanh đến. Đại phu nhân tiếp nhận tay, ý vị cùng lão phu nhân nói chuyện hơn một tháng trong phủ lại một chữ không đề cập tới chuyện Tứ thiếu gia Đường Hạo minh cùng tam phu nhân.



Tạ Thanh Kiều trở lại viện của mình, giống như Tôn Ngộ Không trở lại Hoa Quả Sơn thân thiết mà tự tại. Một đường xe ngựa mệt nhọc phong trần mệt mỏi lập tức bị quét sạch. Thoải mái mà nằm ở ghế bành ăn xong trái cây, trong miệng mơ hồ không rõ hỏi:




“2 em đều đi ra ngoài.”



Đợi các nàng lui xuống, Đường Hạo Dương thở dài lại ho khan vài tiếng, bữa cơm kia hắn sặc không nhẹ.



“Chuyện như vậy chứ không phải là cùng Đại ca có quan hệ?” Tạ Thanh Kiều biết rõ cảm giác Đường Hạo Dương cùng Đại ca luôn luôn tốt, Đại ca là một người bao che khuyết điểm nhất là đối với đệ đệ của mình, kia lại càng không có lời nào cả.



“Đại ca không nên dính vào.”



Tạ Thanh Kiều gật đầu. Chỉ nghe Đường Hạo Dương lại nói:



“Vốn dĩ tính tình Đại ca không để cho huynh ấy trông nom càng là không thể. Trước kia cũng từng xảy ra, kỳ thật quan hệ tam phu nhân cùng Tứ đệ cùng nương đối với ca ta là chính là 1 hình thức.”



“Đại phu nhân đối với Đại ca?” Tạ Thanh Kiều nhíu lại lông mày, lập tức hiểu. Sách sách sách, quả nhiên, có một em trai thiên tài ở nhà, này là bực mình và bi ai cỡ nào. Đường Hạo Dương a Đường Hạo Dương, chàng..chàng hại bao nhiêu tâm hồn trẻ nhỏ! Đại ca hôm nay đối với đại phu nhân lời nói luôn ngoảnh mặt làm ngơ, tám phần chính là do lúc nhỏ phản nghịch mà thành.



Thấy Tạ Thanh Kiều thất thần, Đường Hạo Dương mất tự nhiên ho khan:



“Chính mình rất thích đồ cổ cho nên không có cảm giác gì.”



Tạ Thanh Kiều nhướng mày, nở ra một cái nụ cười nghiền ngẫm:



“Đại ca hiện tại hàng năm không trở về nhà, thì ra là căn nguyên ở chỗ này.”



Đường Hạo Dương vô tội nháy mắt mím môi, sợ hãi nhìn: “



Chúng ta không phải là nói Tứ đệ sao, như thế nào kéo đến trên người đại ca.”



“Ngạch… chàng tiếp tục.” Không xong, Tạ Thanh Kiều chỉ cảm giác mình giống như đối với Đường Hạo Dương vẻ vô tội không có một chút sức miễn dịch, thần thái kia thật sự là cùng chàng ngốc trước kia quá giống.



“Hiện tại là chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra là ai nói cho tam phu nhân chuyện ta trước kia sẽ cả ngày đứng ở Bác cổ hiên. Người này nhất định là nghĩ tại Đường phủ nhấc lên một chút phong ba.”



“Chàng có đầu mối gì không?”



Đường Hạo Dương nhíu lại mi: “Kỳ thật những chuyện này chỉ có các lão ma ma ở đã lâu trong phủ hoặc nha hoàn đã lâu mới biết được. Bên cạnh Tam phu nhân cũng không có những người này, nhưng cũng có thể dùng người bên cạnh tam phu nhân đẻ ra tay, tra rõ giữa các nàng người nào ngày thường cùng những ma ma giao hảo là sẽ ra.” Kỳ thật Đường Hạo Dương còn muốn tra một chút nha hoàn bọn gia đinh trong nội viện với Tạ Thanh Kiều bất quá điểm này hắn vẫn là không nên nói cho nàng biết tốt hơn. Hắn có một loại cảm giác, cái người muốn thiêu chết Tạ Thanh Kiều kia khẳng định ở chung quanh nàng. Chỉ cần nghĩ đến cái nhân tố bất an nay hắn đã cảm thấy sợ hãi, hắn sợ hãi người trước mắt này cũng lại đột nhiên biến mất. Cho nên, hắn nhất định phải ra tay trước, sau đó hoàn toàn đem nó diệt trừ.