Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy
Chương 242 : Đại gia nhoi nhoi (2)
Ngày đăng: 21:44 19/04/20
-"Bằng ngươi". Lạnh băng âm thanh mang nặng sát khí bức tên dâm tặc rét run.
-"Không phải một mình bổn đại gia mà là chúng ta". Tên râu ria huýt gió một cái từ phía sau và phía trước Thiên Song Song xuất hiện hơn hai mươi người.
-"Tiểu cô nương, ngươi ngoan ngoãn bọn ta sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng". Một tên ốm đói càn rỡ nói; cặp mắt dâm uế nhìn Thiên Song Song hận không thể liền ăn nàng vào bụng.
-"Tiểu cô nương, ngoan ngoan, ta thương". Một tên khất cái bộ dạng dữ tợn cũng góp vui vào.
-"Câm miệng; cổn hoặc là tử, ta đếm tới ba" Thiên Song Song lửa giận bốc lên cao; nàng không thể nghe được mấy lời tục tĩu này nữa, tuy là nàng thật sự không muốn giết người.
-"Tiểu cô nương; ngươi thật không ngoan; nhưng mà không sao, bổn đại gia là cực thích chinh phục những người ương bướng như ngươi" Tên râu ria không biết liêm sỉ nói.
-"Một".
-"Tiểu cô nương; ta sợ quá, sợ quá" Tên khất cái làm bộ sợ hãi khinh bỉ nàng nói với tên ốm đói.
-"Hai".
-"Tiểu cô nương thật là dễ thương". Tên ốm đói cười dâm tà lên.
-"Ba".
Cả bọn nam tử khinh bỉ cười to, nụ cười chưa kịp dứt đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống thấp không thể thấp hơn; một sự lạnh lẽo xẹt qua. Không một tiếng động; không kịp làm thêm một cái động tác; máu tươi tràn ra; hơn hai mươi tên dâm tặc chết không nhắm mắt.
-"A". Một giọng nữ sợ hãi vang lên; hẳn là không thể tin sự thật trước mắt; nàng ta sợ hãi hoảng loạn.
-"Ngươi là kẻ bày ra trò này". Thiên Song Song kháp vào cổ cô gái, dồn vào chân tường; đôi mắt tràn đầy lửa giận.
-"Ta..ta...không..." Thượng Quan Hoa Lệ nhìn Thiên Song Song như địa ngục Tu La nghẹn thở không nói được một lời ấp a ấp úng.
-"Song nhi.." Bạch Vân nũng nịu âm thanh làm người ta sởn da gà.
-"Chuyện gì?" Thiên Song Song quay đầu hỏi.
-"Tại sao hôm nay bọn ta không được ngủ chung với ngươi?" Bạch Vân ánh mắt mong chờ nhìn nàng.
-"Là phạt bọn ngươi" Thiên Song Song nói xong ra ngoài rồi không có nhìn lại. Trong phòng hai nam nhân lại nhanh chóng trở mặt hừ lạnh mỗi người một bên ngủ ngủ.
-"Ta ngủ trên giường ngươi ở dưới" Lãnh Phong lạnh lùng xô Bạch Vân xuống giường.
-"Ta ngủ trên giường; ngươi mới phải ngủ ghế" Bạch Vân nhào lên đẩy Lãnh Phong.
-"Ngươi". Lãnh Phong tức giận; Bạch Vân cũng tức giận; hai người như hai cái tiểu hài tử giành kẹo xô đẩy nhau.
-"Hai người làm gì đó?" Thiên Song Song nghe động đi qua coi; thấy Bạch Vân cùng Lãnh Phong mỗi người cầm tay đối phương quần áo xộc xệch không biết đang làm gì.
-"A..Song nhi; không có gì. Bọn ta đang đùa ấy mà". Bạch Vân chảy mồ hôi hột giải thích.
-"Ân. Bọn ta đang chơi". Lãnh Phong cười gượng không thể xấu hơn nói.
-"Chơi gì thì chơi nhẹ nhàng dịu dàng chút; ta nghĩ kĩ rồi, đêm nay ta sẽ ngủ ở trên giường; hai người xuống đất ngủ đi, ta ngủ ở đây hai ngươi sẽ không thể gây sự với đối phương." Thiên Song Song nói xong đẩy Lãnh Phong cùng Bạch Vân ra khỏi giường; nhanh chóng vào giấc ngủ. Hai tên ngốc hề hề đứng đó khóe miệng rút trừu; ngậm ngùi ôm chăn xuống đất ngủ.
-"Cũng tại ngươi". Lãnh Phong lãnh như băng giọng nói trách cứ.
-"Tại ngươi" Bạch Vân hừ lạnh.
Hai người đánh nhau hao tổn sức lực nên cũng mệt mỏi rất nhiều nhanh chóng vào giấc ngủ.