Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 37 : Mất tích

Ngày đăng: 21:44 19/04/20


Bắc Thần Tử Yên không thể bỏ quân doanh nên rất nhanh trở về; trấn nhỏ còn lại Thiên Song Song, Lãnh Phong, Bạch Vân cùng Hoa Trầm Hương; bốn người cùng nhau giúp đỡ dân làng xây dựng lại nhà cửa.



Sáng hôm sau trận đánh đầu tiên giữa Nam Cung Kỹ và Bắc Thần Tử Yên nhanh chóng diễn ra; Bắc Thần Tử Yên dụng binh so với Nam Cung Kỹ cao hơn rất nhiều cho nên thế trận hoàn toàn nghiêng về phía Bắc Thần quốc. Chỉ năm canh giờ hơn toàn quân Nam Cung Kỹ đã muốn bị diệt, Nam Cung Kỹ chạy trốn cùng một vài thủ hạ thân tín. Bắc Thần Tử Yên là tưởng giỏi nhưng rất coi trọng tính mạng con người. Những người hàng phục đều được thả trở về Nam quốc. Trận đánh giữa hai quốc gia nhanh chóng khép lại.



Ba ngày sau; Thiên Song Song cùng Lãnh Phong, Bạch Vân cùng Hoa Trầm Hương cơ bản giúp đỡ người dân ổn định cuộc sống, bọn họ chuẩn bị về kinh thành. Bắc Thần Tử Yên cũng cùng lộ trình nên bọn họ dự định trở về cùng nhau.



Tối đêm trước ngày trở về kinh thành. Ba nam một nữ đang trên đường ra quán trà lớn nhất trấn An Bình lâu. Vị trí An Bình lâu nằm hơi khuất con đường chính nên ngày bị bọn Nam quốc phóng hỏa cơ hồ không có bất kì ảnh hưởng nào đến nơi này.



Tiếng la ó của chủ nhị, tiếng nói chuyện í ới, người người rôm rả tấp nập; có thể nói An Bình lâu là nơi đông nhất của trấn nhỏ, nhiều quan lính thắng trận cũng có mặt tại nơi này như một gáo nước để gột rửa đi sự mệt mỏi mà chiến tranh mang lại.



-"Tiểu nhị, đem cho ta....bla bla..." Thiên Song Song vừa chỉ menu vừa đọc một loạt danh sách, ba nam nhân một trận sợ hãi há hốc mồm.



-"Song nhi, ngươi làm gì mà kêu nhiều như vậy, bốn người làm sao ăn hết?" Lãnh Phong tiên nhân khuôn mặt nhăn nhó, nghiêm khắc như mẹ dạy dỗ con nhìn Thiên Song Song.



-"Lãnh Phong, ngươi đừng la nương tử, nàng là muốn ăn thử món ăn nơi đây thôi, đừng làm nàng mất hứng" Bạch Vân nịnh nọt vuốt mông ngựa làm cho Lãnh Phong cùng Hoa Trầm Hương một trận liếc mắt xem thường.



-"Song Song, ngươi thật lãng phí". Hoa Trầm Hương cũng đồng ý Lãnh Phong, không đồng tình Thiên Song Song.



-"Tiểu nhị,  đem những món này lên". Lãnh Phong chỉ vào menu khoảng năm món cấp tiểu nhị mang lên, quay sang trừng mắt Thiên Song Song.



-"Được rồi, ăn như thế nào cũng được". Thiên Song Song biết nàng kêu lố nên không thể phản bác, ủy khuất hề hề không nói một lời nào làm người ta thương tâm.



Bạch Vân đau lòng lại vỗ vỗ đầu nàng an ủi "Song nhi, ngươi làm gì ta cũng tán thành, ta thương ngươi nhất không như bọn họ đâu, đừng buồn"




Lãnh Phong lạnh lùng, trích tiên khuôn mặt có một chút không ai thấy xúc động, cũng tại hắn không sớm tìm nàng, nếu không nàng đã không mất tích như thế này.



Hoa Trầm Hương điềm tĩnh hơn hai người còn lại, liền chặn đường một gã sai vặt hỏi thăm "Cho ta hỏi ngươi có gặp một cô nương mặc bạch y, bộ dáng rất xinh đẹp một khắc trước ở đây không?"



Gã sai vặt không suy nghĩ nhiều liền gật đầu một cái, vì Thiên Song Song bộ dạng khuynh thành không ai có thể không nhớ tới nên hắn là đặc biết khắc sâu, lúc đầu gặp còn có bàng hoàng cùng kinh diễm đâu "Khách quan, lúc nãy ta thấy tiểu cô nương đã rời khỏi chỗ này rồi hướng về phòng trong, lúc đó ta bận chạy việc nên không có quan sát kĩ lắm".



Hoa Trầm Hương nghe xong gật đầu cám ơn gã một tiếng liền cấp hắn một thỏi bạc làm hắn tủm tỉm cười, nhanh chóng lui đi, trước khi đi còn không quên dặn dò ba người bọn họ có cần gì thì lại kêu hắn, hắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.



Ba người hỏi thăm trên dưới mười người liền không có tiến triển gì, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi nơi đây.



Ba người đang trên đường trở về khách sạn trước đó. Lãnh Phong lúc này cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc rối rắm làm hắn nhất thời chưa suy nghĩ được gì, Bạch Vân còn tệ hơn, từ lúc biết Thiên Song Song mất tích hắn cứ như người điên, nháo nhào đòi đi tìm nàng, hỏi hắn đi đâu hắn cũng không biết. Duy nhất Hoa Trầm Hương là điềm tĩnh hơn cả, vừa đi vừa nghĩ cách tìm kiếm Thiên Song Song.



Ba người tại phòng trong khách sạn. Người nào cũng sốt ruột và lo lắng.



-"Ta có ý kiến này không biết các ngươi nghĩ sao?" Hoa Trầm Hương đạm mạc nói, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra làm người ta không biết rõ hắn có đang lo lắng cho nàng không.



-"Nói nhanh đi" Lãnh Phong cùng Bạch Vân hai miệng một lời, đồng thanh nói, bọn hắn chính là sốt ruột muốn tử rồi.



-"Ta nghĩ chúng ta chia nhau ra tìm tin tức của Song Song, Lãnh Phong báo cho Bắc Thần Tử Yên nhờ hắn giúp đỡ, với một người lo cho dân và mối quan hệ khá tốt giữa hắn và Song Song thì hắn sẽ giúp chúng ta. Bạch Vân lại nơi nàng mất tích điều tra lại một lần nữa xem chúng ta có bỏ sót cái gì không, ta sẽ tìm nàng theo cách của mình." Hoa Trầm Hương tao nhã nói, khí phách lan tỏa, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất văn nhân, đúng là đầu óc thông minh, bình tĩnh, sáng suốt.



-"Hảo" Bạch Vân cùng Lãnh Phong rất nhanh đi rồi, bọn hắn không phải người dễ dàng nghe lời người khác, nhưng là lúc này không có thời gian cho bọn hắn tranh luận, cấp bách là phải tìm ra tin tức của nàng, lúc đó bọn hắn mới yên tâm.