Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 48 : Đại gia chung tình

Ngày đăng: 21:44 19/04/20


Đặt thân thể xuống giường, thở nhẹ một hơi. Thiên Hoa Băng rất muốn nhớ về kí ức của mình nhưng vô dụng. Đầu nàng quặng đau.



Cảm nhận được đang có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Thiên Hoa Băng liền mở con ngươi, chỉ thấy môi đôi mắt đen láy thâm tình nhìn nàng, trong đôi mắt đó chỉ có nàng, một mình nàng mà không hề lẫn một tạp chất khác.



-"Ngươi như thế nào ở đây?" Thiên Hoa Băng có một chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trích tiên bộ dáng trước mặt, nàng không hỏi hắn là ai vì nàng đã gặp hắn rồi nhưng là võ công của hắn làm nàng có chút không hiểu, hắn đến lúc nào đích thị nàng không biết. Nếu hắn võ công cao như vậy làm sao lại chịu thua nàng, tại sao đâu? Nàng rối rắm.



-"Song nhi, ta đến thăm ngươi." Lãnh Phong giọng nói nhẹ nhàng mà nhu tình tựa làn gió mát thổi vào lòng người làm người ta cảm thấy một trận dễ chịu.



-"Ta không phải Song nhi, ngươi lầm?" Thiên Hoa Băng lạnh nhạt phủ định.



-"Không, chính là ngươi". Lãnh Phong chính là khẳng định, cuối cùng hắn lấy trong tay áo ra cây tiêu. Sau đó hắn lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó, bỗng nhiên ống tiêu phát ra ánh sáng chói lóa, mà kì lạ một điều là ánh sáng đó như đang hướng về Thiên Hoa Băng. Ống tiêu càng gần nàng càng sáng và ngược lại Thiên Hoa Băng bỗng cảm thấy có cái gì đó rất lạ trong lòng mình.



-"Chuyện gì thế này?" Thiên Hoa Băng nhìn Lãnh Phong tỏ vẻ không hiểu.



-"Song nhi, ngươi có cảm nhận đúng không? Nếu ngươi không phải người ta cần tìm ngươi sẽ không bao giờ có cảm giác như vậy" Lãnh Phong ăn ngay nói thật, như một cách bày tỏ tình cảm của mình.



-"Vậy ngươi biết quá khứ của ta, ân?" Thiên Hoa Băng biết còn cố hỏi.



-"Ân". Lãnh Phong nhìn nàng điểm đầu.



-"Vậy ngươi kể ta nghe xem". Thiên Hoa Băng cơ hồ tò mò sự việc lúc trước của mình hỏi hắn, không biết sao nàng nhìn hắn có cảm giác rất quen thuộc, rất ấm áp, nàng chính là vô điều kiện tin hắn.



-"Ngươi là Thiên Song Song thê tử của ta" Lãnh Phong chỉ một câu ngắn gọn làm mỗ nữ liền giật mình.



tên là gì?" Mỗ nam nhân nhìn tân minh chủ có một chút say mê hỏi. Hắn chỉ là đại diện cho một đống người bên dưới có cùng suy nghĩ.



-"Thiên Hoa Băng" Thiên Hoa Băng chính là đạm mạc đáp.



-"Ách" Mọi người một trận sửng sốt, tên này đúng là rất lạ nha, nhưng cũng rất dễ nghe, rất khí phách.



-"Thiên tân minh chủ"..



-"Chúc mừng Thiên minh chủ".. Nhiều mỗ nhân nhân cơ hội lấy le Thiên Hoa Băng. Nàng cũng chỉ cười lạnh nhạt như đáp lễ cho xong, nếu không phải vì địa vị này, nàng đã trực tiếp đá văng mấy tên đó rồi.



Buổi tiệc mừng chào đón tân minh chủ võ lâm cuối cùng cũng xong, Thiên Hoa Băng chính là mệt mỏi trở về phòng mới của mình.



Đặt thân thể xuống giường, thở nhẹ một hơi. Thiên Hoa Băng rất muốn nhớ về kí ức của mình nhưng vô dụng. Đầu nàng quặng đau.



Cảm nhận được đang có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Thiên Hoa Băng liền mở con ngươi, chỉ thấy môi đôi mắt đen láy thâm tình nhìn nàng, trong đôi mắt đó chỉ có nàng, một mình nàng mà không hề lẫn một tạp chất khác.



-"Ngươi như thế nào ở đây?" Thiên Hoa Băng có một chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trích tiên bộ dáng trước mặt, nàng không hỏi hắn là ai vì nàng đã gặp hắn rồi nhưng là võ công của hắn làm nàng có chút không hiểu, hắn đến lúc nào đích thị nàng không biết. Nếu hắn võ công cao như vậy làm sao lại chịu thua nàng, tại sao đâu? Nàng rối rắm.



-"Song nhi, ta đến thăm ngươi." Lãnh Phong giọng nói nhẹ nhàng mà nhu tình tựa làn gió mát thổi vào lòng người làm người ta cảm thấy một trận dễ chịu.



-"Ta không phải Song nhi, ngươi lầm?" Thiên Hoa Băng lạnh nhạt phủ định.



-"Không, chính là ngươi". Lãnh Phong chính là khẳng định, cuối cùng hắn lấy trong tay áo ra cây tiêu. Sau đó hắn lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó, bỗng nhiên ống tiêu phát ra ánh sáng chói lóa, mà kì lạ một điều là ánh sáng đó như đang hướng về Thiên Hoa Băng. Ống tiêu càng gần nàng càng sáng và ngược lại Thiên Hoa Băng bỗng cảm thấy có cái gì đó rất lạ trong lòng mình.




-"Ân" Mấy người khác không hẹn mà gật đầu.



-"Ta cảm thấy rất lạ, sao chúng ta có thể mơ cùng một giấc mơ, nhất định là có điềm xấu". Lãnh Phong chính là một cái Phong tộc trưởng lão đương nhiên cũng hiểu một ít về giải mộng.



-"Nếu như vậy Song nhi sẽ gặp nguy hiểm" Bạch Vân trong lòng nóng như lửa nói, bất giác hiện lên lo lắng.



-"Chắc là bọn hắn tra được tin tức của nàng, ta nghe sư phó nói nếu nàng bước qua tuổi mười sáu, những người có thực lực có thể truy ra tin tức của nàng?" Lãnh Phong nhăm nhăn tuấn mi, cũng lo lắng lên.



-"Dù như thế nào ta cũng không cho ai làm hại nàng" Đông Y Ly kiên định nói như một cái lời thề.



-"Muốn giết nàng trừ khi bước qua xác ta" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt không thua kém Đông Y Ly tuyên thệ.



-"Hảo, ta cũng vậy" Bắc Thần Tử Yên ngắn gọn nói nhưng là đầy đủ nghĩa.



-"Nga, ta đương nhiên lấy thân mình bảo vệ nàng. Nhưng mà Lãnh Phong, tại sao nàng lại bị truy đuổi?" Bạch Vân không hiểu hỏi, hắn cũng là nghi hoặc như những người khác.



-"Có một sự việc ta còn chưa nói với ai." Lãnh Phong bất giác thở dài.



-"Chuyện gì ngươi nói đi, ngươi không tin tưởng chúng ta?" Đông Y Ly khốc khốc lạnh lẽo nói.



-"Ai da, không phải. Là sư phụ dặn dò ta tới thời điểm mới có thể nói" Lãnh Phong bối rối giải thích.



-"Ngươi nói đi" Hoa Trầm Hương cũng tò mò sắp điên rồi, hắn linh cảm sự việc này sẽ là một sự việc vô cùng lớn.



-"Được rồi, ta nói. Song nhi chính là mang trong mình thân phận Phong đế" Lãnh Phong tuyên bố một câu xanh rờn làm bọn hắn ngây ngốc há hốc mồm.



-"Phong đế? Không phải chỉ có trong truyền thuyết sao?" Bạch Vân là một cái Phong nhân đương nhiên đã có nghe qua.



-"Sư phụ đã bói ra được, nhiệm vụ của ta là bảo vệ nàng, giúp nàng không bị người hại" Lãnh Phong kiên định nói.



-"Yên tâm, có bọn ta không ai được đụng đến dù chỉ là một sợi tóc của nàng" Bắc Thần Tử Yên không chút suy nghĩ hứa hẹn.



-"Phong đế, có hay không với sự tình hai mươi năm trước Phong tộc bị diệt vong có liên hệ?" Đông Y Ly sắc bén đặt ra một dấu chấm hỏi lớn.



-"Nga, ta cũng có linh cảm giống ngươi" Hoa Trầm Hương trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ lên.



-"Đúng vậy, hai mươi năm trước cùng Phong đế cũng có một mối liên hệ rất lớn. Hai mươi năm trước không biết Thủy tộc pháp sư như thế nào đoán rằng Phong tộc sẽ có Phong đế kế vị, mà theo truyền thuyết Phong đế có năng lực tột cùng có thể nắm giữ cả thiên hạ. Vì vậy, Thủy tộc liền truyền tin tức cho các tộc khác, câu kết tứ quốc cùng nhau diệt Phong tộc, trừ hậu hoạn về sau." Lãnh Phong lạnh lẽo lời nói chứa một tầng âm trầm, hắn đang thương cảm cho dân tộc của mình.



-"Thì ra là vậy". Đại gia đồng thanh trả lời. Mỗi người bắt đầu chìm vào suy nghĩ riêng.



-"Nếu Song Song là Phong đế, dù nàng có muốn cả thiên hạ ta cũng cho nàng" Đông Y Ly bá đạo nói, tiêu biểu cho tình yêu cùng sủng ái của hắn.



Mấy người khác nhìn hắn trong lòng cũng thầm nghĩ như vậy, bọn hắn là yêu nàng, hiện tại không thể để ai làm hại nàng, dù là thiên hạ bọn hắn không quản, miễn là chuyện của nàng bọn hắn đều bao che.



Ánh nắng vàng chiếu rọi, hiện tại đã đến ban trưa. Bọn hắn nói nói cả buổi đói lắm rồi, liền cùng nhau đi dùng thiện.