Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 49 : Bị ám sát

Ngày đăng: 21:44 19/04/20


Một ngày trôi qua rất mau, đêm tối rất nhanh lại đến. Đêm tối như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ. Thiếu nữ đôi lông mi như hai cánh quạt nhè nhẹ động, môi anh đào đỏ mọng mê người, tóc dài rối tung mà mị hoặc, nước da trắng nõn như trứng gà vừa bóc vỏ, bạch y bám sát vào lưng làm đường cong như ẩn hiện đẹp đẽ dưới ánh trăng.



Trong đêm tối, gió thổi nhè nhẹ, nhẹ tựa hồ như không có tồn tại, nhưng mà mặc dù không có gió, ai dám chắc là sẽ không có người?



Hàng chục ánh mắt sắc lạnh tựa hồ dán trên người bạch y nữ tử. Lạnh lùng giơ kiếm đâm thẳng vào lưng của nàng. Không thể nói cách khác, bọn người này chính là muốn lấy mạng người đang nằm trên giường chứ thể có mục đích khác.



Tựa hồ nàng ta chỉ có thể chết không thể ngờ, bọn hắn chính là dễ dàng đạt được mục đích, nhưng là kiếm chưa kịp đâm xuống, một đạo cường hãn hơi thở đánh úp lại. Lãnh.. Không có cảm giác gì khác ngoài lãnh.



Tay áo khẽ phất một cái, bạch y thiếu nữ trên giường lắc mình một cái không thấy đâu. Kinh ngạc một điều, bọn hắn chính là nhìn lầm đi, nàng ta hiện tại cư nhiên trước mặt bọn hắn biến mất.



Trong lúc hai mươi nhân còn chưa hoàn hồn, lạnh lùng giọng nữ ngạo nghễ vang lên, sắc bén như Tu La địa ngục:



-"Kẻ nào dám đến giết ta, nói. Ta tha cho một con đường sống?" Thanh âm chính là cực hạn dễ nghe, cực hạn mị hoặc nhưng vẫn là cực hạn chứa sát khí.



Hai mươi nhân áo đen trầm mặc không nói gì, chính là hướng nàng kịch liệt đâm tới.



-"Keng, keng.."



Va chạm binh khí chan chát lạnh lẽo, hai mươi nhân mặc dù không phải võ công cao như nàng nhưng là không phải một thân thấp võ công. Nếu là mười mấy người nàng còn có thể miễn cưỡng, hiện tại dù cường hãn cỡ nào cũng khó có thể không thương tổn mà qua.



-"Chết đi" Lạnh lùng giọng nói mang đậm khinh thường. Ở trước mắt bọn hắn nàng dù có là võ lâm minh chủ cũng không tính là cái gì cao siêu. Bọn hắn không đem vào mắt.



Còn tưởng hôm nay trưởng lão phái hắn giết một cái tiểu cô nương tay không tấc sắt, cũng may võ lâm minh chủ cũng không phải là hư danh, dù gì nàng cũng là một thân võ công cao hơn người. Nhưng là dù là võ công cao thì sao, hôm nay cũng chết dưới tay bọn hắn.



Về phần Thiên Hoa Băng dù là ở hạ phong vẫn không ảnh hưởng đến ý chí của nàng. Chết thôi, nàng không sợ. Chỉ sợ sống bị nhân chà đạp, sống không là chính mình thôi.



-"Có bản lãnh thì đến đây" Thiên Hoa Băng ngạo nghê nói. Bạch y mặc dù có chút hỗn độn nhưng vẫn không che được kiều diễm dung nhan của nàng cùng với lạnh lùng cuồng ngạo khí phách.



-"Chết đến nơi còn kiêu ngạo" Hắc y nhân hai mươi cái đem Thiên Hoa Băng vây vào vòng trong.



Hai mươi người một đạo sát khí ngoại phóng, bỗng nhiên tốc độ tăng không ngừng đem Thiên Hoa Băng vây vào trung tâm, bóng dáng như ẩn như hiện, vận tốc kinh người không thấy rõ được người nào là người nào. Thiên Hoa Băng chắc chắn nàng đang bị vây vào trận pháp.



Ma võng trận. Chính là ma võng trận. Nàng lúc trước rãnh rỗi có đọc qua một quyển sách nói về trận pháp này. Nhưng là trận pháp này phải phá từ bên ngoài, nàng lại đang ở bên trong, tiêu rồi. Trận pháp này cường hãn vô cùng, là một trong những trận pháp khủng khiếp thất truyền đã lâu, thầm nghĩ tại sao bọn họ lại muốn giết nàng. Có phải hay không chuyện tình có liên quan đến lúc trước khi nàng mất trí nhớ. Không được, nếu đúng là như vậy nàng đúng là chết không nhắm mắt, nàng không cam lòng.



-"Ta không cam tâm" Thiên Hoa Băng chính là giãy dụa nói với bản thân, cảm thấy xung quanh như hàng vạn áp lực đè lên người nàng, làm cho nàng khó thở, làm cho nàng thống khổ, làm cho thân thể tựa hồ như muốn mềm nhũng vô lực.
Mặc dù vậy nhưng Hoa Trầm Hương cũng trong lòng thề, về sau phải hảo hảo tăng lên võ công của mình, bảo hộ nàng, bằng không nàng gặp nguy hiểm, hắn lại ngồi không mà nhìn sao. Hắn làm không được.



Hoa Trầm Hương một thân lửa đỏ đem công phu Hoa gia nhẹ nhàng cấp ba cái hắc y nhân quay cuồng, công phu của hắn tựa hồ rất nhẹ nhàng, rất tiêu soái nhưng là ba cái bọn hắn không thể tiếp nhận được. Cuối cùng bị Hoa Trầm Hương một cước đá bay.



-"Dám động vào người của ta, bọn ngươi đi tử. Nhưng là nếu ngươi nói ai phái bọn ngươi đến, ta sẽ tha cho các ngươi một cái mạng chó" Hoa Trầm Hương chính là một cái nghĩ lâu dài người, đương nhiên không cho bọn hắn chết dễ dàng. Còn giá trị sử dụng hắn sẽ không tha.



Ba cái hắc y nhân nghe xong Hoa Trầm Hương lời nói liền chỉ thấy thân thể nhẹ tựa lông hồng ngã xuống sàn. Nhìn lại bọn hắn mắt đã trợn trắng.



Hoa Trầm Hương bực mình giở mặt bọn hắn xuống liền thấy một đạo vết máu nằm ở khóe miệng. Đương nhiên Hoa Trầm Hương biết bọn hắn chính là tự sát rồi.



Giỏi cho một đám sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, các ngươi tưởng các ngươi chết cũng không nòi thì ta không biết các ngươi là ai sao. Hoa Trầm Hương đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng lạnh, lãnh như băng hơi thở ngoại phóng.



Trầm mặc một chút hắn liền quay về bên cạnh Hoa Thiên Băng cùng Lãnh Phong, đôi mắt lo lắng không ngừng.



Bọn hắc y nhân rất nhanh đều bị giải quyết xong rồi, duy nhất tên cầm đầu đánh nhau cùng Đông Y Ly thừa dịp mấy tên khác ngã xuống bỗng nhiên lắc mình một cái không thấy.



-"Ách, tên đó đâu?" Bạch Vân vừa giải quyết xong tên hắc y của chính mình nhìn qua, hắn một giây trước còn thấy tên hắc y kia đánh nhau với Đông Y Ly, vậy mà một giây sau liền không thấy. Thật là quỷ dị đâu.



-"Ta cũng không biết" Đông Y Ly lạnh nhạt trả lời.



-"Người này võ công không sai" Bắc Thần Tử Yên cũng đàm. Ánh mắt không có rời đi khuôn mặt Thiên Hoa Băng hiện lên phức tạp thần sắc cùng lo lắng.



-"Nếu ta đoán không lầm hắn chính là dùng "Xé rách không gian" một chiêu chạy trốn" Lãnh Phong lạnh nhạt giọng điệu nói.



-"Ta cũng nghĩ vậy" Hoa Trầm Hương cũng là một đầu phong phú kiến thức nhận định.



-"Nga, xé rách không gian không phải ai cũng có thể dùng được" Bạch Vân cũng là có nghe sư phụ hắn Khỗng lão nhân nói một lần, thường người sử dụng được chiêu này phải có võ công thật cao và là người trong tam tộc đứng đầu mới có thể làm được.-"Đúng vậy, vậy là có thể thu hẹp được phạm vi" Bắc Thần Tử Yên gật đầu, nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì.



-"Phong nhân là cái đầu tiên bị loại trừ, còn lại Hỏa tộc xác suất không cao lắm, Thủy tộc cơ hồ lâu nay không màng sự đời cũng rất ít khả năng. Không biết là ai đâu". Bạch Vân chu miệng cãi.



-"Đủ, Song Song còn như thế này các ngươi còn có tâm tình cãi nhau" Đông Y Ly giận dữ nói, khốc khốc khuôn mặt lại lạnh đi một phần, hắn lắc mình một cái cướp Thiên Hoa Băng trong tay Lãnh Phong liền biến mất nhanh về phía cửa sổ.



Mấy người còn lại bị mắng một cái tỉnh lại, bọn hắn chính là làm sao lại quên Song nhi/ Song Song bị thương đâu, tự trách bản thân. Bọn hắn cũng là lo lắng người nào làm hại nàng, diệt cỏ tận gốc thôi mà. Ai da, dù gì cũng là bọn hắn sai, nếu nàng có chuyện gì, bọn hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.