Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử

Chương 3 : Sâm lâm trung đích hắc sắc bạo quân dữ mai táng đích đường quả ốc

Ngày đăng: 20:30 20/04/20


(Hắc bạo quân trong rừng rậm cùng câu chuyện cũ về căn nhà kẹo.)



Không đến hừng đông, Duy Tháp liền vội vội vàng chạy trở về rừng quạ đen.



Hắn cơ hồ không chút do dự hướng chỗ sâu trong rừng chạy tới, nguyên bản nghĩ ly khai nơi ở từ nhỏ cả ngày, rồi trở về sẽ làm hắn sinh ra cảm giác khác lạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chính là, hắn căn bản không có tâm tư đi nghĩ đến việc này. Mãi cho đến khi gặp được một con quạ đen lạc lõng với một đàn quạ đen trong rừng, mới như được giải thoát mà nhuyễn hạ hai chân.



“Thật tốt quá......” Duy Tháp khuôn mặt trắng bệch lẩm bẩm, sau đó ôm sát lấy con quạ đen lạc loài kia, tựa như lúc ban đầu họ rời đi rừng rậm vậy.



Hơn nữa như hắn nguyện ước, chân Duy Tháp vừa bước ra khỏi rừng rậm, quạ đen trong lòng ngực lại biến thành bộ dáng của Đức Nhĩ Đa Tư.



“Thế nào? Ngươi có khỏe không?” Duy Tháp khẩn cấp hỏi, tràn ngập lo lắng.



Đức Nhĩ Đa Tư gật gật đầu, trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, mặt khác thoạt nhìn tựa hồ không có trở ngại gì.



“Như vậy ta nghĩ chúng ta tốt nhất hôm nay sau khi mặt trời xuống núi, liền đi tiếp qua rừng rậm.” Duy Tháp nhẹ nhàng thở ra nói, “Tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng ta hơi chút lý giải mụ mụ nói là có ý gì...... Nguyên bản còn không hiểu, vì sao nàng rõ ràng nói bên ngoài tràn ngập nguyền rủa, nhưng ngược lại những người khác lại gọi nơi đây là ” Khu rừng bị nguyền rủa”......”



“Mặt trời xuống núi sẽ biến trở về bộ dáng quạ đen sao......” Đức Nhĩ Đa Tư lý giải lời của y: “Không chỉ có thế, ngay cả trí nhớ cùng ý thức đều biến mất......”



Nếu lúc ấy không nghe thấy Duy Tháp gọi hắn mau trở lại rừng rậm, chỉ sợ hiện tại hắn sẽ không đứng ở chỗ này  mà thực sự trở thành một thành viên trong đàn quạ đen thấp hèn mà hắn tối chán ghét. Đức Nhĩ Đa Tư nhăn lại mi, lần đầu cảm nhận được cái gọi là lạnh đến thấu xương là cảm giác gì.



“Đúng vậy...... Nhưng là, nếu như có thể vào ban ngày đuổi tới tòa rừng tiếp theo, buổi tối cho dù ngươi biến thành quạ đen, hẳn là cũng sẽ không mất đi ý thức đi......” Duy Tháp nghiêm túc nói, nhưng nói còn chưa xong, y lại đột nhiên nhấp hé miệng, thần tình do dự nhìn hắn.



Biết y có chuyện muốn nói, Đức Nhĩ Đa Tư không thúc giục chỉ nhíu mày.



“Ta cảm thấy được, ngươi không cần thiết đi, thì hơn?” Duy Tháp rốt cục mở miệng, “Ta vì tham gia vũ hội mới rời đi, nhưng với ngươi mà nói...... Ly khai rừng rậm ngược lại rất nguy hiểm đi? Không tất yếu phải theo giúp ta......”



Nói còn chưa dứt lời, Duy Tháp lại gặp được biểu tình tức giận như bị vũ nhục của Đức Nhĩ Đa Tư. Đây là biểu tình y hệt với năm năm trước, nhưng bất đồng là, khi đó bề ngoài non nớt lúc này đã biến thành gương mặt thành thục.



“Ngươi đang nói cái gì?” Hắn nheo lại mắt, thanh âm lạnh lùng nói, “Ngươi là nói ta sẽ sợ hãi loại hậu quả này cho nên không dám đi tiếp sao? Nếu sợ hãi cái sự này, ta hôm nay đã......”



“Chính là ta sẽ sợ hãi a!” Duy Tháp nhịn không được đánh gãy lời hắn, lôi kéo cánh tay hắn lay mạnh.”Vạn nhất ngươi thật sự biến thành quạ đen bình thường, ta đây làm sao bây giờ a!”  Y một bộ biểu tình như sắp khóc, ngược lại khiến cho Đức Nhĩ Đa Tư lăng lăng ngậm miệng.”Hiện tại mụ mụ không thấy, nếu ngay cả ngươi cũng biến mất, ta một mình một người căn bản là......”



Cũng đâu có liên quan tới ta. Đức Nhĩ Đa Tư vẫn cho là mình sẽ trả lời như vậy mới đúng. Nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ nói vậy.



Nhưng hiện tại hắn lại nhìn chăm chú vào thiếu niên đang khóc thút thít trước mắt, cái gì cũng không thoát ra khỏi miệng được.



Sau một hồi khá lâu, hắn bỏ tay y ra, ngữ khí tuy rằng lãnh đạm như trước nhưng đã trở nên không có chút lực công kích.”Kiếm của ta mà?”



“Ngô? Ta không lấy ra nữa......”



Đức Nhĩ Đa Tư không lên tiếng xoay người bước đi.



“Ngươi, ngươi muốn đi đâu?”



“Quay về quán trọ lấy hành lý.” Đức Nhĩ Đa Tư vừa đi vừa trả lời, Duy Tháp phía sau vội vàng đuổi theo hắn.



“Cho nên ngươi muốn đi hay không?”



Đức Nhĩ Đa Tư trầm mặc, sau đó lại “Ân” một tiếng.



“Ta sẽ quay về rừng rậm vào lúc chạng vạng, mỗi đêm đều như vậy, thẳng đến khi nguyền rủa được cởi bỏ mới thôi.”



Duy Tháp sững sờ dừng bước lại, Đức Nhĩ Đa Tư ở phía trước cũng đi thêm hai bước rồi dừng lại.



“Làm sao vậy?” Hắn nói: “Đi mau a.”



Duy Tháp ngốc nhìn biểu tình lạnh lùng kia một hồi lâu, lúc sau nín khóc mỉm cười.



“—— ân!”
Có lẽ bởi sắp tới lễ hội tuyển thê của vương tử, khắp ngõ ngách trong thành, nữ nhân đều chiếm đa số, mỗi người ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, như là âm thầm so đấu trước vũ hội, váy thật dài làm người ta hành tẩu khó khăn, Đức Nhĩ Đa Tư không chỉ vì vậy mà phản cảm.



“Nếu Đức Nhĩ Đa Tư chưa từng đến rừng rậm, hôm nay người phải tổ chức vũ hội chính là ngươi đi?” Người lôi kéo hắn đi chung quanh – Duy Tháp hỏi.



Đức Nhĩ Đa Tư hừ lạnh một tiếng, sự chán ghét mãnh liệt không chút che dấu hiển lộ trên mặt. Duy Tháp khanh khách cười trộm.



Không hề nghi ngờ, nếu như là Đức Nhĩ Đa Tư, hẳn là không có khả năng làm cho hoạt động ngu xuẩn như vậy cử hành đi.



Biết Duy Tháp rõ là cố ý, Đức Nhĩ Đa Tư tức giận trừng y, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi hoàng cung?”



Nói xong hắn nhịn không được nhíu mi, hình như vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần...... Tuy rằng đều hiểu được Duy Tháp rời rừng rậm chính là vì tham gia vũ hội, nhưng sự kiện ấy mặc kệ nghĩ như thế nào đều thực buồn cười, hơn nữa hắn thật sự không muốn thấy y chen chúc giữa đám nữ nhân phấn son đầy mặt hương thơm dạt dào làm người ta nghẹt thở kia, càng đừng nói trở thành Vương phi.



Nhưng cảm giác cứ để ý như vậy thật sự rất kỳ quái, hắn không có lý do gì ngăn cản y.



Là lạ ở chỗ nào......?



“Kia đương nhiên a, làm không tốt có thể nhìn thấy mụ mụ, đây không phải là ngươi đã nói  sao?” Không chú ý tới sự trầm tư của hắn, Duy Tháp trả lời.



Đức Nhĩ Đa Tư không còn lời nào để nói, bởi vì đích thật là hắn đã nói vậy.



“Đừng lo lắng, Đức Nhĩ Đa Tư, nói thế nào thì vương tử cũng không thể tìm ta khiêu vũ đi? —— a, ta là nói đệ đệ vương tử của ngươi.” Y thè lưỡi, “Hơn nữa ta cũng chán ghét hắn.”



Đức Nhĩ Đa Tư nhướng nhướng mày, “Ngươi căn bản là chưa thấy qua Tra Lý tư đi?”



“Tra Lý tư......? A, tên nhị vương tử kia sao......” Duy Tháp lẩm bẩm nói: “Chính là, là hắn mệnh lệnh tay sai đem ngươi mang đến rừng rậm đi? Cho nên ta chán ghét hắn...... Ách? Không...... Nói không chừng là cảm tạ hắn mới đúng?” Y ngẩn người, nhịn không được cau mày lẩm bẩm: “Nếu Đức Nhĩ Đa Tư không tới, ta sẽ không nhận thức ngươi rồi đó......”



Nhìn Duy Tháp lầm bầm lầu bầu, Đức Nhĩ Đa Tư có cảm giác thực kỳ diệu. Tựa hồ muốn cười, nhưng lại cảm thấy được như vậy rất không giống mình, cảm giác mâu thuẫn như vậy trước kia hắn chưa từng trải qua, nhưng tựa hồ từ khi nhận thức Duy Tháp đã thường xuyên sinh ra những tình tự như vậy, làm hắn không biết nên biểu hiện thế nào mới tốt.



“Ách? Đức Nhĩ Đa Tư ngươi mất hứng sao? Sắc mặt hảo khó coi.”



Nghe vậy, Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được trở mình xem thường. Lại không nghĩ rằng Duy Tháp bởi vậy mà nhìn hắn sững sờ.



“Thế nào?” Hắn khó hiểu nhíu mày.



Duy Tháp ngây người một chút mới đáp lời: “...... Lần đầu thấy ngươi có biểu tình này mà.” Y thở hắt ra nói: “Nên nói như thế nào nhỉ...... Cảm giác ngươi giống người hơn, có chút kinh ngạc......”



“Ta không phải người gỗ.”



“Là đúng vậy rồi...... Bất quá......” Duy Tháp như tự hỏi suy nghĩ nói, “Phải nói...... Kia một chút cũng không giống ngươi?”



Đức Nhĩ Đa Tư không hờn giận nheo lại mắt.



“A a...... Ta không nói không tốt!” Duy Tháp vội vàng la lên: “Chính là rất kinh ngạc! Kỳ thật ta rất cao hứng! Có thể nhìn đến những biểu tình khác của Đức Nhĩ Đa Tư thật sự rất cao hứng!”



Đức Nhĩ Đa Tư hừ một tiếng.



Thấy thế, Duy Tháp càng thêm lo lắng giải thích: “Ta nói thật! Bởi vì, Đức Nhĩ Đa Tư chỉ đối ta lộ ra loại biểu tình này đi? Thật giống như ta thực đặc biệt, cho nên ta......”



“Không có gì đặc biệt hết!” Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên đánh gãy lời của hắn, hơi kích động cao vút âm lượng làm cho chung quanh có vài giây ngắn ngủi trở nên lặng ngắt như tờ, nhưng lập tức lại bị bao phủ bởi tiếng người ồn ào.



Duy Tháp thoạt nhìn đã muốn ngây người, tựa như tảng đá cứng đờ tại chỗ, mà Đức Nhĩ Đa Tư giống như đột nhiên ý thức được chính mình phản ứng quá độ, sách một tiếng, chật vật xoay người.



“Trên người của ta còn chút tiền thừa lại, cầm mua ít quần áo mới đi.” Hắn lấy ngữ khí như lúc bị nguyền rủa thấp giọng nói: “Bằng khuôn mặt của ngươi, căn bản còn không vào được trong thành.”



Nói xong, hắn liền mặc kệ Duy Tháp đi luôn. Chỉ còn Duy Tháp ngơ ngác nhìn bóng Đức Nhĩ Đa Tư.



Một hồi lâu sau, y thần tình không thể tin được che miệng, bất khả tư nghị(không thể tin được) mà mở miệng lẩm bẩm: “Cái kia Đức Nhĩ Đa Tư...... Cư nhiên đỏ mặt a......”