Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử

Chương 4 : Nhiễm huyết đích pha li hài dữ bị hỏa thiêu đích ma nữ

Ngày đăng: 20:30 20/04/20


(Đôi giày thủy tinh nhuốm máu và ma nữ bị hỏa thiêu)



Vị tiểu thư bán hàng thực ân cần, còn chưa đặt câu hỏi đã đoán được bọn họ muốn gì, giới thiệu hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác. Chính là Duy Tháp có chút không hiểu rõ, vì sao rõ ràng là muốn mua quần áo cho hắn, vị tiểu thư kia vẫn cố cùng Đức Nhĩ Đa Tư giới thiệu?



“Ai nha, tiên sinh ngài không hiểu được, danh tiếng tiệm chúng ta là tốt nhất, lễ phục dạng gì cũng có, tuyệt đối sẽ hấp dẫn ánh mắt vương tử điện hạ...... Vì vũ hội ngày kia, tiểu thư nhà nào cũng tỉ mỉ chọn cách ăn mặc cho mình, tất cả đều để nhận được ưu ái của điện hạ.”  Tiểu thư phục vụ nháy nháy mắt nói, “Đương nhiên, có cơ hội trở thành vương hậu tương lai cũng chỉ có một, ta chắc chắn sẽ không được, cho nên chỉ có thể tìm kiếm mối gặp gỡ tốt đẹp bất ngờ khác...... Vị tiên sinh này, không biết ngài......”



“Câm miệng.” Đức Nhĩ Đa Tư lạnh lùng đánh gãy lời nàng. (Đúng đúng, giáo huấn nó đi Tiểu Quạ Quạ *gật như đập tỏi*)



Mệnh lệnh của hắn chiếm được hiệu suất cực cao, sau một thời gian ngắn, trừ bỏ Duy Tháp ra cơ hồ không còn thanh âm nói chuyện nào khác.



“Chọn được chưa?”



Duy Tháp giơ cao lễ phục, khẽ nhíu mày, quần áo này đối hắn mà nói là quá mức hoa lệ, tuy rằng từ nhỏ đều mặc váy áo lớn lên, cho nên hắn cũng không đối váy dài cảm thấy phản cảm, nhưng loại đường viền hoa này so với váy vải dệt tựa hồ thêm rất nhiều vải..... Nói thực ra thoạt nhìn đã cảm thấy rất nặng.



Nếu không phải Đức Nhĩ Đa Tư nói bằng bộ dáng hiện tại của hắn khẳng định bị vệ binh chặn ở ngoài thành, Duy Tháp còn lâu mới thay loại quần áo như vậy.



Hắn quay đầu lại ngắm nhìn Đức Nhĩ Đa Tư, người kia chính là không có biểu tình gì trên mặt. Thấy thế, Duy Tháp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó đẩy bộ lễ phục màu xanh nước biển ra: “Vậy cái này đi.”



“Giầy cũng mua một đôi đi.” Đức Nhĩ Đa Tư nhắc nhở, sau đó ngắm đôi chân trần của Duy Tháp. (Đừng mua ;A;, Tiểu Quạ ơi, cho Tháp nhi thành Barefoot Cinderella đi)



Duy Tháp chưa từng đi giầy, một mặt là bởi đi giầy trong rừng đúng là tự tìm phiền toái, về phương diện khác là do vu bà dường như đã quên chuyện này và chưa từng đề cập tới, lâu ngày chân Duy Tháp cũng thành thói quen đi trên mặt đất cứng rắn thô ráp, mà ngay cả khi ra khỏi rừng rậm cũng là chân trần đi đường, mà chưa từng quan tâm đến bề ngoài của người khác như Đức Nhĩ Đa Tư lại hoàn toàn không quan tâm đến. Duy Tháp thậm chí là ở trấn trên lúc nhìn đến cách ăn mặc của người khác, còn tò mò hỏi Đức Nhĩ Đa Tư, lúc sau, mới biết giầy tồn tại.



“A? Mua giầy sao? Mua một đôi?” Chưa bao giờ hiểu được đi giầy là cảm giác gì, Duy Tháp nhịn không được hưng trí bừng bừng hỏi, giống như cảm giác mới mẻ lần đầu tiên ăn thịt heo vậy.



Nhưng đối với giầy đương nhiên không nghiên cứu, Đức Nhĩ Đa Tư căn bản không thể trả lời, cuối cùng chỉ có thể đem tầm mắt lãnh đạm dừng lại chỗ vị tiểu thư đang ngậm miệng đi theo phía sau.



Cảm nhận được ánh mắt ám chỉ khiến tiểu thư cả kinh, tầm mắt dao động mấy lần, rốt cục cứng rắn mở miệng tươi cười, thanh âm run rẩy hướng Duy Tháp giới thiệu: “Ai nha...... Cái mà vị tiểu thư xinh đẹp này đang tìm, tìm đúng người mà...... Nơi đây chúng tôi cũng buôn bán các loại giầy rất đẹp...... Thỉnh, mời......”



So với vẻ mặt chờ mong của Duy Tháp đích, tiểu thư phục vụ cứng ngắc tươi cười liền có vẻ chua xót, nhưng hai vị khách nhân của nàng hiển nhiên không để ý, hay là nói căn bản không (thèm) chú ý tới.



Cuối cùng nàng dẫn hai người đi đến quầy đằng sau, từ giữa chỗ trưng bày lấy ra một đôi giầy, Duy Tháp nhịn không được mắt sáng lên —— đó là đôi hài xinh đẹp tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt đến khó tin dưới ánh Mặt Trời – một đôi giày thủy tinh.



“Thật đẹp!” Duy Tháp kinh hô.



“Ngươi thích cái loại nữ hài này?” Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được nghi ngờ.



“Ách? Nữ hài? Không tốt sao?” Duy Tháp kinh ngạc hỏi lại, “Ngươi không biết là nó sáng trong suốt sao? Ngươi không vui sao? Nếu như là quạ đen, nhất định sẽ thích loại sáng lên lòe lòe này đó......” (phụt, ta tưởng em nó thích long lanh rực rỡ cơ, ai ngờ… =.=, lòe lòe… ôi, giầy thủy tinh của ta T^T)



“......” Đức Nhĩ Đa Tư dời tầm mắt, hiển nhiên không muốn nói thêm. (  ll= =)



“Ngài, ngài có thể đeo thử nhìn xem.” Cố gắng bảo trì nụ cười chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày, tiểu thư phục vụ mỉm cười nói, đồng thời đem giầy đeo vào chân Duy Tháp.



Duy Tháp khẩn cấp đem chân đi giầy vào, nhưng ngay lúc mặc vào lại nhịn không được khẽ nhíu mày.



“Như thế nào?”



“Có chút chật?” Duy Tháp nghiêng đầu trả lời.



“Để tìm cái phù hợp với ngươi vốn đã rất khó.” Đức Nhĩ Đa Tư lãnh đạm nói.



Ngụ ý chính là nam nhân căn bản sẽ không có khả năng hoàn toàn thích hợp loại giầy nữ mới đúng, huống chi Duy Tháp trước kia mỗi ngày ở trong rừng rậm chạy chân trần. (chân sẽ to a)



“Nói cũng đúng......” Duy Tháp lẩm bẩm: “Vậy đại khái thực bình thường đi...... Vậy đôi này đi.”



Vì thế tiểu thư phục vụ rất nhanh vì bọn họ vén màn, Đức Nhĩ Đa Tư lại không thèm để ý đem toàn bộ tiền trong túi đưa cho nàng, tiểu thư phục vụ mặt vẫn cứng ngắc bỗng nhãn tình sáng lên, tươi cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều.



“Hai vị khách nhân hiện tại cũng muốn đi nghe vương tử điện hạ đọc diễn văn đúng không?” Nàng vừa cầm quần áo cùng giầy đưa cho Duy Tháp vừa thân mật nói: “Cũng đã muộn rồi đó...... Đi sớm thì đỡ phải chen chúc, mỗi người đều hy vọng có thể lưu lại ấn tượng cho vương tử điện hạ mà.”




“Không chỉ như thế đâu!” Nam nhân bên cạnh tựa hồ không cam lòng yếu thế, vội vàng xen vào nói: “Ma nữ kia trước khi chết còn cố hô to ‘ con của ta a con của ta a ’, lão tử dám khẳng định ma nữ kia nhất định muốn gọi đứa con của mình về thay nàng báo thù!”



Duy Tháp cảm thấy thân thể Đức Nhĩ Đa Tư dường như run lên một cái.



Nhưng giờ phút này y đã không còn tâm tư đi để ý đến sự biến hóa của Đức Nhĩ Đa Tư, y chỉ cảm thấy đầu óc của mình ong ong khác thường, có một loại dự cảm bất hảo cùng hàn ý lạnh như băng từ lòng bàn chân dấy lên, làm cho khuôn mặt y cắt không còn chút máu......



Ma nữ.



Nguyền rủa.



Một tuần trước.



Vũ hội vương tử.



“Chết......?”



Duy Tháp không phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, thậm chí ngay cả ngón tay nắm vạt áo của Đức Nhĩ Đa Tư cũng bị dùng sức đến trắng bệch.



“Vô nghĩa! Cột vào cột đốt ba ngày ba đêm còn không chết được sao!” Gã sâu rượu hiển nhiên nghĩ rằng y sợ, nhịn không được đắc ý khoe.



“Nàng...... Nàng có … nói gì khác nữa hay không......” Duy Tháp dùng thanh âm đều đều như một con rô bốt (chém cho hợp văn cảnh:q), có thể cảm giác Đức Nhĩ Đa Tư hơi dùng sức siết chặt y, nhưng hiện tại Duy Tháp không thể chú ý đến bất cứ điều gì, chỉ nghe thấy thanh âm ong ong quanh tai, cùng với thanh âm nam nhân mơ mơ hồ hồ xa xăm nói.”Hình như là...... Con gái của nàng...... Tên nữ nhân đó...... Vi Nhi Tháp...... Và vân vân......”



“Nữ nhân?” Gã sâu rượu kêu lên, biểu tình có chút mạc danh kỳ diệu.”Nàng chỉ có một đứa con đi?” Hắn quay đầu nhìn đồng bạn bên cạnh hỏi: “Chỉ hô to đứa con đúng không?”



Đồng bạn xác nhận gật gật đầu, “Nàng là kêu tên đứa con a...... Tên là...... Gì nhỉ? Nói rất nhỏ, nhưng ta lúc ấy đứng rất gần đó nên có nghe thấy...... A, đúng rồi, là ‘ Duy Tháp ’! Nàng kêu ‘ Duy Tháp ’,đúng vậy!”



“Ác ác ta cũng nghe thấy! Lúc ấy ta đứng cũng gần mà! Thẳng đến cuối cùng mụ phù thủy mới thấp giọng hô to tên đứa con nàng! Lúc đầu ngay cả nói cũng không nói, chỉ rủa quốc gia chúng ta và la gọi đứa con...... Ngươi nghĩ này có thể là nghi thức nguyền rủa hay không a?”



Duy Tháp cái gì cũng không nghe thấy.



Từ lúc hắn xác định ma nữ bị thiêu cháy là mụ mụ, cái gì hắn cũng không – cảm – giác.



Hắn không hiểu được mình rời pháp trường khi nào, Đức Nhĩ Đa Tư tựa hồ từng lay hắn gọi hắn, nhưng Duy Tháp cái gì cũng không nghe thấy, hắn chỉ cảm thấy gió táp mặt hắn rất đau rất đau, cho nên hắn nhịn không được rơi nước mắt.



“Vi Nhi Tháp, ” mẹ của hắn vẻ mặt bễ nghễ nói: “Đừng quên ngươi chính là kẻ thay thế nữ nhi của ta, đừng nghĩ đến kêu mẹ thì ta sẽ đem ngươi trở thành con gái của mình.”



Từng tiếng đó Duy Tháp đều không quên, nhưng hắn vẫn ngây ngốc mỉm cười, bởi vì hắn biết mẫu thân có thói quen lấy lời nói vô tình che dấu tình cảm thật sự của bà.



Đây là việc căn bản để nguyền rủa người khác.



Vu bà luôn mang vẻ mặt phiền chán, nhưng lại không quên dặn dò hắn.



Một khi thi hành nguyền rủa giả mà bị dao động, nguyền rủa sẽ trở lại trên người mình.



Duy Tháp có thể cảm giác được nội tâm của nàng với mình có bao nhiêu chán ghét và đau thương.



Nữ nhân đáng thương ấy luôn tưởng niệm đứa nhỏ thân sinh của mình. Trong lòng Duy Tháp rất rõ ràng. Nhưng hắn chỉ dám đem phần tịch mịch này trộm giấu dưới đáy lòng, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.



“Nhưng vì cái gì......” Duy Tháp cắn môi dưới, vị tanh liền xộc tới, “Vì cái gì còn ở phút cuối cùng gọi tên ta......”



Đức Nhĩ Đa Tư không hiểu được khi nào thì mình đã đưa y vào rừng rậm, cho y dựa dưới tàng cây, hồng quang phía chân trời xuyên qua tán cây hé xuống biểu hiện rõ đã hoàng hôn.



Duy Tháp nắm chặt tay áo Đức Nhĩ Đa Tư, nhịn không được toàn thân phát run, cuối cùng dùng sức ôm lấy Đức Nhĩ Đa Tư, rốt cục cũng òa khóc thật to.



Đêm hôm đó Đức Nhĩ Đa Tư không quay về hình dạng quạ đen.