Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử

Chương 5 : Chân giả công chúa dữ chân giả vương tử

Ngày đăng: 20:30 20/04/20


(Công chúa thật, giả và vương tử thật, giả)



Hắn nghĩ từ khi sinh ra đến giờ chắc đây là lần đầu tiên hắn chân tay luống cuống như vậy.



Từ trong lòng ngực hắn, Duy Tháp bắt đầu run rẩy, Đức Nhĩ Đa Tư chỉ biết rất không đúng. Hắn không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh như mọi khi, chỉ có thể nhìn Duy Tháp nhanh chóng chui vào áo hắn cuộn thành một đoàn, nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của y, thậm chí đồng tử dần mất đi tiêu cự kia, nhìn môi y run rẩy không ngừng lặp lại một chữ duy nhất “Mụ mụ”, nhưng không biết nên ngăn cản như thế nào.



Hắn nhịn không được la lên tên của y, sau đó kinh ngạc phát hiện đây là lần đầu tiên mình kêu tên y...... Đức Nhĩ Đa Tư rất ít gọi tên người khác, danh hiệu này nọ đối hắn là vật không hề thiết yếu, cũng không hề có giá trị, bởi vậy trừ bỏ lúc trước, phải thường gặp như huynh đệ tỷ muội, Đức Nhĩ Đa Tư rất ít khi nhớ rõ tên người khác.



Đợi cho đến khi bị biến thành quạ đen, lại cũng chưa từng gọi qua.



Một mặt là bởi hắn ít nói, hai người ở chung hơn phân nửa đều là Duy Tháp một người cằn nhằn liên miên, về phương diện còn lại là, cuộc sống ở rừng rậm, cùng hắn nói chuyện cũng chỉ có Duy Tháp, cho dù không gọi tên y, đối phương cũng biết là nói với mình. Cho nên tới tận bây giờ Đức Nhĩ Đa Tư mới phát hiện đây là lần đầu tiên mình mở miệng gọi y.



Tương phản, Duy Tháp cơ hồ không có một ngày nào là không hô to gọi hắn. Số lần nhiều đến mức cảm thấy bị gọi thẳng tục danh là khiêu khích tôn nghiêm như Đức Nhĩ Đa Tư cũng thành thói quen, thậm chí đến ngày nào đó không được nghe thấy y hô to gọi nhỏ như vậy nữa sẽ cảm thấy không thích hợp.



Mà hiện tại...... Người luôn tràn đầy sức sống – Duy Tháp lại rất không ổn, giống như sẽ nhanh chóng biến mất.



Phát hiện chuyện này Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được hoảng hốt trong lòng...... Đúng vậy, là kích động. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng vì cái gì hoặc vì ai trói buộc chính mình, nhưng hiện tại hắn không thể nghi ngờ mình vì thanh niên trong lòng ngực mà khẩn trương.



Đức Nhĩ Đa Tư sa sầm mặt ôm Duy Tháp nhanh chóng rời đi, trên đường còn đụng ngã hai gã hán tử say làm cho bọn họ tức giận mắng chửi, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư chỉ âm lãnh trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi không để ý tới nữa.



Mặt Trời sắp ngả về tây.



Hắn biết mình không thể tiếp tục bảo trì bộ dáng nhân loại, cho nên ý nghĩ đầu tiên là mang theo Duy Tháp đến rừng rậm gần đó, nhưng mà đến thời điểm vất vả lắm mới tới gần rừng rậm hắn lại dừng cước bộ.



...... Vạn nhất mặt trời xuống núi, vạn nhất hắn vào rừng rậm, như vậy hắn cũng chỉ là quạ đen.



Đức Nhĩ Đa Tư sinh ra dao động.



Hắn chưa bao giờ để ý sinh tử bản thân, giống như hắn không quan tâm sinh tử người khác, đối hắn mà nói không có gì so với tôn nghiêm chính mình trọng yếu hơn.



Nhưng mà hiện tại làm hắn chần chờ có nên biến thành quạ đen rất mâu thuẫn với tôn nghiêm của hắn, mà một khi hắn biến thành quạ đen, thanh niên trong lòng ngực phải làm sao bây giờ?



Hiện tại Duy Tháp không chỉ không thể hành tẩu, thậm chí còn không nghe được thanh âm của hắn, cũng không cảm thụ đến tình hình chung quanh...... Vạn nhất hắn không thể ôm y hoặc là lấy bộ dáng nhân loại ở bên cạnh chiếu cố y, như vậy y sẽ ra sao bây giờ?



—— đừng biến mất.



Nội tâm Đức Nhĩ Đa Tư cảm thấy được giống như mấy đêm trước ở trên nhánh cây nhìn Duy Tháp, ai thán bộ dáng bất lực của chính mình. Mệnh lệnh của hắn rốt cuộc không được đáp lại, giống như chỉ có thể cầu xin.



—— đừng biến mất......



Như vậy vô lực.



—— đừng biến mất......



Như vậy......



—— đừng......



Tay hắn run rẩy.



Có lẽ là phẫn nộ, có lẽ là chán ghét, cũng có lẽ là sợ hãi, mặc kệ là cái gì, tất cả đều làm hắn khó có thể chịu được. Hắn chưa bao giờ cảm thấy được tương lai khó có thể lựa chọn, cho dù chính mình trước đây ác danh đầy người hắn cũng không xót thương gì mà hối hận, cho dù khi mình đi vào rừng rậm quạ đen hắn cũng không có bất cứ tiếc nuối hay bất đắc dĩ nào, bởi vì toàn bộ đều theo sự quyết định trong lòng hắn.



Nhưng hiện tại loại cảm giác muốn làm gì cũng bất lực rõ ràng chọc giận hắn, cũng phủ định cách sống duy ngã độc tôn của hắn từ trước đến nay.



—— ta không cần biến thành quạ đen.



Hắn nheo lại ánh mắt, như thề mà cũng như quyết định.



—— ta muốn cởi bỏ nguyền rủa.



Đức Nhĩ Đa Tư cúi đầu ngắm thanh niên trong lòng ngực, sau đó rảo bước vào rừng.



+++++



“Đức Nhĩ Đa Tư?”



Cùng với tiếng nói là sự kinh ngạc, mà nói đúng hơn là thanh âm đầy vẻ nghi ngờ, nhất thời vang lên trong đại sảnh rộng lớn.



Thanh âm phát ra từ một thiếu niên mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, mái tóc quăn màu đỏ tươi, ngồi đối diện với hắn cũng có một thanh niên, nhưng so ra thì hơn vài phần sức sống.



“Đó là ngươi nhìn lầm đi?” Nhưng thanh âm nhạo báng mà thiếu niên phát ra lại hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài ngây thơ của hắn, “Không phải hắn đã chết trong rừng rậm từ năm năm trước rồi sao?”



Thanh niên tóc vàng mắt xanh cũng không trả lời ngay, chỉ miễn cưỡng nhận thức mà gật gật đầu.



“Nhưng trên thực tế cũng không ai thấy hắn chết, ” hắn thở dài nói: “Vả lại...... Ta sẽ không nhận lầm bộ dáng của Vương huynh...... Tuy rằng năm năm không thấy, nhưng khí chất làm người ta khắc sâu ấn tượng cho dù nghĩ muốn quên cũng không thể quên được.”



Giống như cảm giác áp bách của hắc bạo quân.



Nếu như Tra Lý Tư làm cho người ta thấy ấm áp và an tâm, thì Đức Nhĩ Đa Tư lại làm cho người ta cảm thấy bị đè nén không thể thoát ra. Giống như có thể khắc sâu ấn tượng vào đầu người khác, hơn nữa bọn họ còn lớn lên bên nhau từ nhỏ.



Thiếu niên hơi hơi nheo mắt, trong đầu hắn hiện lên trí nhớ mơ hồ. Mà hắn cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thức.



“Chính là...... Những tên kia nói hắn đã chết mà?”



“Những tên kia?”



“Chính là hai tên kỵ sĩ trung thành của ngươi ấy.” Thiếu niên châm chọc, dường như hừ lạnh nói.



Hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, Tra Lý Tư cười khổ, “Ta thực không hiểu sao ngươi lại chán ghét bọn họ như vậy, Lewis.”



“Ai sẽ thích cái loại chỉ biết lĩnh mệnh làm việc như người máy a! Tra Lý Tư ngươi rõ ràng cũng......”



“Ta hiểu.” Tra Lý Tư ngữ khí ôn hòa đánh gãy lời hắn, “Nhưng điều đó cũng không nói lên rằng bản thân họ có gì sai.”



Đồng tử xanh lam trong suốt như ngọc bởi vì hồi tưởng lại, không tự giác trở nên có chút ảm đạm.



“Chuyện ma nữ bị hỏa thiêu lúc trước cũng là...... Ta cho rằng phụ vương đã lo lắng qua, vì quốc gia suy nghĩ, mới có thể hạ mệnh lệnh như thế.”
“Mụ mụ cũng đã mất...... Van cầu ngươi đừng bỏ ta lại một mình! Đức Nhĩ Đa Tư! Đức Nhĩ Đa Tư! Đức Nhĩ Đa Tư!”



“Tỉnh táo lại ——!” Đức Nhĩ Đa Tư suýt nữa đã rống to, lúc này mới cảm giác được người trong lòng ngực ngừng giãy giụa, run lên một chút, rồi rốt cục dừng lại.



Duy Tháp tựa vào trước ngực hắn, nước mắt một giọt lại một giọt tuôn rơi.



“Cũng không phải ta rời bỏ ngươi.” Đức Nhĩ Đa Tư thở hổn hển xong mới bình tĩnh đáp: “Ta chỉ muốn thay người tìm chút thức ăn, ngươi đang bị thương như thế không ăn chút gì là không được......”



Duy Tháp lăng lăng nhìn hắn.



“Khả, chính là...... Chính là nguyền rủa trên người ngươi đã được giải trừ, không phải sao?”



“Cái gì?”



“Nguyền rủa.” Y lặp lại, “Ta biết, tuy không rõ vì sao, bất quá nguyền rủa trên người ngươi đã biến mất...... Khi ta vừa tỉnh thì không thấy ngươi, hơn nữa biết rằng nguyền rủa trên người ngươi đã được giả trừ......” Mắt của y lại đổ lệ ào ào không ngừng, “Ta nghĩ không ra, ngươi còn có lý do gì ở lại bên cạnh ta......”



Đức Nhĩ Đa Tư nhíu mày.



“Nơi này là quốc gia của ngươi, vương thành của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ không biến thành quạ đen nữa, cho nên ngươi đương nhiên có thể trở về......”



Đức Nhĩ Đa Tư nheo mắt.



“Ta từng nói qua không cho ngươi tự tiện quyết định đi?” Hắn lạnh lùng nói.



“Ách?”



“Cho dù ta ly khai một chút, đó cũng là bởi vì ngươi theo ta sẽ mệt mỏi. Dù sao thực rõ ràng là, có người muốn mạng của ta.”



Duy Tháp lộ ra biểu tình cổ quái, lộ ra khuôn mặt nghi ngờ như nói “ngươi là Đức Nhĩ Đa Tư sao?”. Đức Nhĩ Đa Tư cảm giác gân xanh nổi đầy trên trán.



“Mặc kệ ngươi tin hay không, cũng không quản ngươi có nguyện ý hay không, ” hắn đè xuống tức giận gầm nhẹ nói: “Ta đã quyết định, chờ sau khi tất cả mọi việc chấm dứt sẽ mang ngươi đi.”



Duy Tháp có chút mờ mịt nhìn hắn, không quá hiểu rõ hắn đang nói gì.



“Hiện tại mẫu thân của ngươi đã chết, cho nên ngươi cũng không tất phải ở đây......”



“Ta muốn lưu lại!” Duy Tháp kích động đánh gãy lời hắn, Đức Nhĩ Đa Tư bởi vậy lại nhíu mày.



“Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù! Ta tuyệt đối không thể cứ buông tha kẻ đã giết chết mẹ ta như vậy!” Y hô lớn, vẻ mặt lại biến thành mê muội điên cuồng như vừa rồi, “Ta không thể rời đi nơi này, ta......” Nhưng nói đến đây, y lại biến sắc, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Đức Nhĩ Đa Tư.



“Ngươi muốn giết chết vương tộc?” Đức Nhĩ Đa Tư bình tĩnh hỏi.



Thân thể Duy Tháp run lên.



Y muốn báo thù người nhà Đức Nhĩ Đa Tư. Duy Tháp khủng hoảng nghĩ.



Không, không đúng, nói không chừng bọn họ cũng không phải người nhà chân chính của Đức Nhĩ Đa Tư...... Nếu vừa rồi mấy người … hắc y nhân kia nói là sự thật ——



Điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là, nếu đó là chân chính thân nhân của Đức Nhĩ Đa Tư...... Như vậy hắn sẽ để mình ra tay với vương tộc sao?



Duy Tháp sắc mặt trắng nhợt, cảm giác khủng hoảng cùng vô lực cơ hồ đem y bao phủ.



“Ta sẽ không ngăn cản ngươi.” Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư lại trả lời hắn như vậy.



“...... Cái gì?”



Đức Nhĩ Đa Tư không giải thích nhiều làm gì, chỉ hỏi lại: “Đây là nguyền rủa ngươi nói sao?”



Duy Tháp sửng sốt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng hắn đang hỏi cái gì, sau mới mờ mịt gật gật đầu.



Đức Nhĩ Đa Tư trào phúng cười, “Có được oán hận chính là nguyền rủa ngươi đã bị sao? Thật đúng là không có tính sát thương gì.”



“Ngươi, ngươi thật sự không quan tâm sao......? Ta là......”



“Ta cho rằng như vậy ngược lại còn bình thường hơn, ” hắn lấy ánh mắt vừa lòng nhìn Duy Tháp từ trên xuống dưới (như kiểm hàng:))), “Nói không chừng ngươi sẽ trở nên thông minh hơn đó. Dù sao người bị đánh mà không biết phản kháng, quả thực là bia ngắm vô dụng.”



...... Ý hắn nói y từ trước đến nay đều là bia ngắm vô dụng sao? Duy Tháp đột nhiên cảm thấy khổ sở vì mình, bất luận là từ trước hay hiện tại.



“Bất quá, ngươi có nghĩ đến phải làm như thế nào chưa?”



Duy Tháp trầm mặc, rồi trả lời: “...... Dựa theo kế hoạch đã định, lấy danh nghĩa tuyển phi tham gia vũ hội vương tử, nhân cơ hội tiếp cận bọn họ, tìm ra người đã hạ lệnh thiêu chết mẹ ta...... Còn có, nếu tâm nguyện của mẹ ta là làm vương tử xấu mặt, ta đây cũng......”



“...... Ta nghĩ nàng không phải là muốn vương tử xấu mặt.” Đức Nhĩ Đa Tư như có điều suy nghĩ thì thào tự nói.



“A?”



“Quên đi, không sao cả, làm cho xong những chuyện ngươi muốn làm đã.” Hắn khoát tay áo, hào phóng đồng ý yêu cầu của y, “Ta đây cũng có chút sự tình phải xử lý...... Sau khi vũ hội kết thúc cũng phải hoàn thành.”



“Kết thúc......?”



“Đén lúc đó, ngươi phải theo ta quay về rừng rậm quạ đen.”



Duy Tháp mở to hai mắt nhìn, biểu tình có chút ngu si. (O A O)



“...... Quay về rừng rậm? Ta phải theo ngươi quay về rừng rậm?” Y mờ mịt hỏi lại.



Đức Nhĩ Đa Tư có chút hờn giận nâng lên một bên lông mi.”Không phải ta với ngươi, là ngươi muốn đi theo ta.”



“Đi theo ngươi? Quay về rừng rậm? Vĩnh viễn?”



“Ngươi đương nhiên không thể nói không.” Khóe miệng hắn gợi lên một độ cung vừa phải, như đế vương quân lâm thiên hạ, tăng vọt khí phách không chấp nhận cự tuyệt của người khác.



Duy Tháp giống như thấy được Đức Nhĩ Đa Tư khi là hắc bạo quân bị người sợ hãi, y mở to hai mắt nhìn, như muốn đem biểu tình như vậy khắc thật sâu thật sâu trong đầu.



Một nam nhân chỉ với ánh mắt cũng làm người ta phải sợ hãi, lại làm cho y thích đến không thể dời mắt.