Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Một ngày của Tô Đàn Nhi (Thượng)
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Buổi trưa chính là lúc đường phố bên bờ sông Tần Hoài nhộn nhịp nhất, vô số thanh âm lớn nhỏ đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh ồn ã.
Đây là một khu phố cạnh bến tàu, cửa hàng san sát, hàng hóa lên xuống rộn ràng.
Phía sau cửa hàng vải treo biển Tô thị là một kho hàng lớn, cửa hông đã được mở ra để cho hàng hóa dễ vận chuyển ra vào. Hiện giờ đang có một thuyền hàng đang đậu, hàng hóa, công nhân, người làm thuê ra vào liên tục,
trông có phần chen chúc, chật chội.
Phía thượng du Trường giang
hiện giờ đang gặp lũ lụt nghiêm trọng, nạn dân vẫn còn đang trong quá
trình di chuyển tới đây, một khi cửa thành Giang Ninh đóng lại, không
mất 1, 2 tháng chưa chắc đã mở ra. Cửa thành vừa đóng là công việc làm
ăn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, cho nên hàng hóa phải chuẩn bị cho đầy đủ, trước kia đã xảy ra chuyện này rồi, bây giờ coi như chuẩn bị trước mà
thôi.
Từ ngoài nhìn vào, kho hàng như một hiệu thuốc lớn, có
nhiều giá lớn chất đầy những hộp vải, hộp thuốc nhuộm, các loại mẫu hàng mới không ngừng được đưa vào, sắp xếp cẩn thận, chưởng quỹ và một số
người phụ trách không ngừng kiểm tra, đếm tính tỉ mỉ. Trong kho hàng lúc này ngoại trừ người phụ trách cửa hàng bên ngoài và Liêu chưởng quỹ, bà chủ Tô Đàn Nhi cũng đang ở đây quan sát.
Trời đầu thu mới thoát
khỏi cái nóng, thời tiết chưa được mát cho lắm, hôm nay Tô Đàn Nhi mặc
một bộ quần áo phụ nhân màu trắng, khoác thêm bên ngoài một cái áo màu
xanh da trời, vạt áo, tay áo không cầu kỳ nhưng gọn gàng, thanh thoát,
vẫn thể hiện được sự trang trọng. Trong khi mọi người trong ngoài bận
rộn, nàng cũng ở trong quầy đi lại, thỉnh thoảng mở một cái hộp mới đưa
tới nhìn nhìn ngửi ngửi, hoặc là kéo một ngăn nhỏ xem bên trong đựng cái gì, thỉnh thoảng đưa ra một hai chỉ thị.
"Chu Sa, cỏ Xuyến, phèn chua, hoa Mã Lan, đây là cây sồi xanh... Số Thử Vĩ Diệp này có chuyện
rồi, Liêu chưởng quỹ, ông đến xem qua một chút... Mà hình như số Ngũ Bội Tử cũng đã mốc, mặc dù chỉ dùng làm nguyên liệu nhưng vẫn phải lọc số
mốc ra, xem có phải dính nước hay không, chiều nay cho gọi người tới
kiểm tra là được... A, Hạnh nhi, muội tới đây..."
"Chắc còn
khoảng một canh giờ nữa mới chuyển xong, thuyền không đợi người, bảo họ
tiếp tục chuyển đi. Đồng thời dặn Long Khánh lâu chuẩn bị cơm nước tốt
một chút, phải có thịt, buổi chiều còn có một thuyền nữa đến, hôm nay sẽ rất mệt, tính toán xem trước giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) hôm
nay có thể hoàn thành hay không. Nước trà nhất định phải đủ, ngoài ra
còn tới đầu phố bên kia mua một gánh thạch tới, uống giải khát cũng
được."
Lần này nhập kho rất nhiều thứ, có nguyên liệu dùng để chế thuốc nhuộm, cũng có thuốc nhuộm đã chế thành, tơ lụa, vải vóc đã thành phẩm, thậm chí còn có cả máy dệt. Tất cả mọi thứ hiện đang được vận
chuyển tới bên này, đồng thời còn phải luân chuyển từ các kho hàng khác
tới. Tuy rằng Tô Đàn Nhi và Hạnh nhi cũng đứng lẫn trong đám công nhân
vận chuyển, nhưng chẳng có gì lố bịch, nguyên nhân chủ yếu vì Tô Đàn Nhi đã quá quen với việc này.
"Nếu có thể gả cho ta làm vợ, con mẹ nó... ư... Ai bảo với ngươi nàng sẽ
không lập ra gia đình, nữ nhân kiểu gì cũng sẽ lập gia đình, giúp chồng
dạy con..."
"Mày ngốc quá, không nhìn ra người ta mặc đồ của
thiếu phụ rồi hay sao? Trước đây nàng toàn giả trang thành nam nhân,
nhưng mà bây giờ..."
"Lấy chồng rồi à?"
"Đúng vậy, nghe nói tuyển một người ở rể, là một thư sinh."
"Nam nhân không có cốt khí."
"Tô gia người ta có tiền, chẳng phải ngươi vừa nói gả cho ngươi làm vợ hay
sao? Không đến ở rể có thể lấy được người con gái như vậy ư?"
"Nhưng đó là thư sinh, ở rể bị bắt nạt... ta, ta thì khác..."
"Sặc, nữ nhân này rất lợi hại, sự lợi hại đó được ẩn trong lòng. Nàng ta
không nổi nóng, không nói nặng lời một câu nhưng ngươi vẫn phải nghe lời nàng, ngươi chỉ được cái to xác, mà lại còn muốn... muốn..."
Bến tàu trong ngoài vô cùng bận rộn, chưởng quỹ, quản sự của các cửa hàng
khác cũng tập trung ở đây, trong số này, một cô gái 19 tuổi như Tô Đàn
Nhi đúng là rất nổi bật. Tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp, điềm đạm với
người, khiến người ta vừa thích vừa nghi hoặc. Xem ra bên trong con
người khiêm tốn kia chính là sự khôn ngoan, bình tĩnh, chuẩn mực, cộng
với gia thế của nàng, trong lòng nhiều người còn cảm thấy tự ti.
Vốn nàng cũng không đứng ngoài này lâu, sau khi ngồi trong lán một lúc,
nàng đứng dậy đi về phía cửa hàng Tô thị. Sau đó hình như nàng phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày cười cười, chậm rãi đi về phía đường phố. Vừa
nãy, nàng tuy rằng điềm đạm, xinh đẹp nhưng vẫn có vẻ trầm ổn, bây giờ
cười trông mới có vẻ của thiếu nữ. Tới con đường bên kia, nàng đứng đối
mặt với một nam tử. Nam tử kia cũng hơi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên.
Mọi người thấy Tô Đàn Nhi cười rất tươi, hai người đứng đó trò chuyện
với nhau.
Từ thái độ và biểu tình, cô gái kia chắc đang nói
chuyện với chồng hoặc tình lang, bởi vì cảm giác giữa hai người là rất
thân mật và thoải mái.