Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Mỉm cười

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đúng là tới đây bán trứng muối.



Lúc này cách thời điểm Nguyên Cẩm Nhi nhảy lầu rời Kim Phong lâu cũng mới

chỉ có mấy hôm, hiện giờ bên ngoài còn đang đồn ầm ĩ chuyện cô nàng biến mất, Dương mụ mụ lúc này cũng tức giận vô cùng. Nhưng mà Nguyên Cẩm Nhi vốn có tính không chịu ngồi yên, số tiền nàng mang theo đã dồn hết cho

Nhiếp Vân Trúc làm ăn, chính nàng cũng tận hưởng cảm giác làm một cô gái mạnh mẽ.



Lần này tới đây buôn bán thực ra cũng vì quan hệ trước

kia, Nguyên Cẩm Nhi có quen với Trần mụ mụ của Yến Thúy lâu bèn kéo

Nhiếp Vân Trúc tới đây khai thác thị trường. Việc bán hộ trứng muối đối

với chuyện làm ăn của Yến Thúy lâu chỉ là việc nhỏ, nếu đã là người quen thì một câu là xong, ai ngờ còn có chuyện phiền phức khác xảy ra.



"... Lúc nãy nói tới chuyện, tính tình của Dương Tú Hồng thế nào ai mà không biết. Đồ điên như cô đang ở trong phúc mà không biết hưởng, bán trứng

muối chỉ là chuyện nhỏ thôi, trở về nói xin lỗi với Tú Hồng đi, nàng ta

tuy rằng nói năng chua ngoa, đôi khi hay làm người khác đau lòng, nhưng

chỉ là phổi bò… Về đi, ta chẳng quan tâm tới chuyện cô chuộc thân thế

nào, nhưng hành động của cô đúng là đã làm cho một số người đau lòng..."



Vào phòng, Trần mụ mụ ngồi trước gương đồng bắt đầu trang điểm, miệng không ngớt cằn nhằn, đương nhiên do đã khá thân với Nguyên Cẩm Nhi nên cách

nói cũng khá thoải mái. Nguyên Cẩm Nhi thấy vậy thì trợn mắt.



"Biết rồi, bà lải nhải nhiều thế, người ta đã từng buông lời cay nghiệt mắng tôi có biết không!"



"Thì đó cũng chính là cách của cô mà!"



Trần mụ mụ hiền giờ mới hơn 30 tuổi, trông khá xinh đẹp, nàng quản lý công

việc làm ăn của Yến Thúy lâu này cũng chỉ mới mấy năm, sau lưng nàng có

một vị “cha nuôi” làm quan, chỗ dựa tương đối vững chắc, tính tình khá

là ngay thẳng.



Lúc này nàng cùng với Nguyên Cẩm Nhi trợn mắt nhìn nhau, Nhiếp Vân Trúc cười khổ ở giữa điều đình:



"Được rồi, được rồi, được rồi, hai người các cô..."



"Hừ, nếu không phải có Vân Trúc ở đây, hôm nay kiểu gì tôi cũng phải xé miệng cô ra."



"Tới mà xé này."



Nguyên Cẩm Nhi thè lưỡi, sau đó quay đầu hỏi:



"Được rồi, lúc nãy ngoài kia có chuyện gì vậy?"



"Còn chuyện gì nữa? Hãng vải Tiết gia cãi nhau với người của hãng vải Tô

gia, đúng là oan gia đối đầu. Nhưng mà hôm nay có khá nhiều người nổi

tiếng tới đây, Liễu Thanh Địch, Lý Tần, còn có cả người chưa bao giờ mở

bút ở thanh lâu - Ninh Lập Hằng, ha ha, nếu như hôm nay hắn có thể viết

một bài thơ, vậy thì Yến Thúy lâu nhất định sẽ nổi danh… à, nghe nói cô

khá thân với Liễu Thanh Địch, hắn là người thế nào?"


diễn, Lý Tần và Ninh Nghị vẫn nói chuyện với nhau, ngoại trừ im lặng xem Lữ Hà biểu diễn thì chẳng để bụng thứ gì. Lúc này, trong nhà tranh tối

tranh sáng, Lý Tần cũng bảo cô gái bên cạnh cầm giấy bút tới, đại khái

mà muốn viết một bài thơ tặng Lữ Hà. Mà dưới lầu Liễu Thanh Địch cũng

thỉnh thoảng nhìn lên, thấy Lý Tần có hành động như vậy thì nở nụ cười.



Lý Tần viết xong bài thơ là quay sang đàm luận với Ninh Nghị.



"Vân Trúc tỷ, nếu như Ninh Nghị viết thơ thì làm sao bây giờ?"



"Sao?"



"Lý Tần đã viết, Liễu Thanh Địch lại có tâm khiêu khích, không chừng hắn

cũng sẽ viết thật đó. Nếu thơ không tốt thì làm hỏng danh tiếng, nếu thơ hay thì A Hà sẽ không cho hắn thể diện, kiểu gì cũng sẽ kính rượu Tiết

Duyên, vậy chẳng phải là làm khó hắn sao? Sau này truyền ra ngoài sẽ

không tốt cho danh tiếng của hắn, người bên ngoài sẽ nói ở trong lòng Lữ Hà, Ninh Nghị không sánh bằng Liễu Thanh Địch."



Nhiếp Vân Trúc cười nhìn nàng:



"Cẩm nhi chẳng phải rất ghét hắn hay sao, thế nào lại tự dưng lo cho hắn như vậy?"



Nàng nói như vậy đương nhiên chỉ là đùa thôi, nguyên tắc của Nguyên Cẩm Nhi

luôn là “sơ bất gián thân” (người ngoài không bằng người thân), hiện giờ Ninh Nghị đáng ủng hộ hơn Tiết gia kia nhiều. Tức giận trợn mắt nhìn

Nhiếp Vân Trúc, bĩu bĩu môi, lười giải thích, qua một lúc thấy Ninh Nghị đứng dậy, đại khái hình như muốn đi vệ sinh, Cẩm nhi xoay người đi ra

ngoài:



"Muội đi cảnh cáo hắn đừng làm thơ, nếu không sẽ mất mặt!"



"Này..."



Nhiếp Vân Trúc cười gọi nàng một tiếng, nhưng mà Nguyên Cẩm Nhi đã nhanh chóng lao ra ngoài, tranh thủ từng giây.



Lúc Nguyên Cẩm Nhi ra ngoài, Liễu Thanh Địch dường như cũng thấy Ninh Nghị

rời bàn, suy nghĩ một chút rồi cũng đứng lên, đi ra một cửa khác của đại sảnh.



Nhiếp Vân Trúc vẫn nhìn tiết mục trên sân khấu, nhưng ánh mắt vẫn trầm tư, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Nàng đóng cửa sổ lại, đi tới trước bàn trang điểm của Trần mụ mụ, hai hàng

lông mày nhíu lại một lúc lâu, sau đó ngồi xuống. Hôm nay nàng vẫn mặc

trang phục của thiếu nữ cô thôn, nhìn mình trong gương một lúc rồi đưa

tay vỗ vỗ mặt, nhay nhay thái dương, qua mấy giây, hít sâu một hơi, nàng tháo cái trâm trên đầu xuống.



Xoạt… mái tóc đen tung ra, sóng

nước bồng bềnh uốn lượn trên vai, nàng ngồi im đó nhìn mình. Trong gương đồng, một gương mặt ôn nhu, tròn như trăng rằm, đẹp như tiên tử, da mặt sáng bóng, vừa trẻ trung lại vừa trưởng thành, quyến rũ vô biên. Đột

nhiên, nàng hơi bĩu môi, có chút láu lỉnh đảo mắt, tự dưng lại bật cười.



Giống như một sinh mệnh chào đời cất tiếng cười vì cảm nhận thấy sự sống...