Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Vấn vương (Thượng)

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Lén lén lút lút.



Nguyên Cẩm Nhi lén lút đi ngang qua hành lang gấp khúc thật dài, ánh mắt lúc

nào cũng nhìn chằm chằm vào hành lang đối diện tìm kiếm mục tiêu. Khi

thấy bóng người kia xuống lầu, nàng đã đi khá nhanh, ước lượng vượt

trước đối phương một khoảng. Đến khi một số cô gái đi trên hành lang

nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, nàng mời ngẩng đầu, đưa tay kéo một số

sợi tóc, làm bộ đoan trang đi về phía trước, nhưng mà tốc độ bước chân

lại rất nhanh.



Vân Trúc tỷ đối với người này rất có lòng tin,

nàng lại không nghĩ như vậy. Nhưng dù thế nào thì Ninh Nghị kia cũng có

quan hệ tới Trúc ký, điều đó có quan hệ tới nàng. Lần này Lữ Hà đã xác

định đứng bên Tiết Duyên, làm kiểu gì cũng không thắng được, nhường một

chút là tốt hơn cả. Nếu cứ cố quá để rồi mất thể diện, chắc là Vân Trúc

tỷ sẽ không chịu nổi, tuy rằng danh tiếng của Ninh Nghị có thể không

sao, nhưng nàng cũng không muốn thấy hắn bị mất mặt.



Đương nhiên, trước tiên phải hù dọa hắn một cái đã.



Đi xuyên qua mấy hàng lang rồi đứng quan sát, Nguyên Cẩm Nhi và Ninh Nghị

đang từ hai hướng đối diện tiến tới. Nàng đứng nép sát vách một căn

phòng, im lặng nghe tiếng bước chân bên kia truyền tới. Cùng lúc đó,

trên một hành lang khác, Liễu Thanh Địch đang tiến nhanh sang bên này,

khi Ninh Nghị xuất hiện, hắn cũng bước tới chắp tay cười:



"Ninh huynh, hạnh ngộ..."



"Uầy..."



"A..."



Đối diện Ninh Nghị, sau lưng Liễu Thanh Địch, Nguyên Cẩm Nhi đột nhiên nhảy ra, uầy một tiếng. Vốn đây chính là một cái ngã ba nên việc giao nhau

có thể bên kia không biết được. Lúc này, ba người có 3 thái độ khác

nhau, sắc mặt Liễu Thanh Địch tương đối bình thường, Ninh Nghị bỗng

nhiên thấy trước mắt mình xuất hiện bóng người, hơn nữa còn tới hai

người thì đột nhiên ngẩn ra, há miệng tròn như trứng gà.



Bên kia

Nguyên Cẩm Nhi vốn muốn dọa người, nhưng lúc này nàng mới chính là người bị dọa. Nàng vốn cất bước như vũ bão đứng chặn trước mặt Ninh Nghị,

khuôn mặt đắc ý cười như trăng khuyết, thân hình hiên ngang, vươn vai

ưỡn ngực, ai ngờ mới bước ra ngoài, có một cái bóng lưng đàn ông xuất

hiện trước mắt nàng làm cho mắt nàng trợn tròn. Qua bóng dáng, nàng nhận ra người này là Liễu Thanh Địch thì lập tức đưa tay che mặt, miệng “ư”

một tiếng, thuận thế xoay người cúi đầu, hai tay bịt má, như u linh lùi

trở về.
Trong đại sảnh, cô gái tên Lữ Hà đứng trên sân khấu

suy nghĩ một lúc, sau đó đi xuống dưới rót một chén rượu, tỏ vẻ khó lựa

chọn cắn cắn môi, cúi đầu đi tới bàn chỗ Tiết gia, sắc mặt ngượng ngùng.



Sau đó nàng kính rượu cho Tiết Duyên.



Trong đại sảnh có người cười, có người mắng, thời khắc này đúng là Tô gia hơi mất hứng, im lặng cả với nhau, nhưng cũng có thể họ đã đoán trước cảnh

này có thể xảy ra.



Liễu Thanh Địch và Lý Tần đều làm thơ, đôi bên đều bỏ ra một khoản ngân lượng, nhưng Ninh Nghị không xuất thủ. Nguyên

Cẩm Nhi hơi nhún vai, đi đến bên phía Trần mụ mụ. Cũng may lúc này không phải là lúc xã giao giữa chủ lầu và khách nhân, cho nên sau khi đẩy

phòng thay đồ, nàng nhìn thấy Trần mụ mụ liền đi tới hỏi liến thoáng.



"Này? Vân Trúc tỷ đâu?"



"Vân Trúc à?"



Trần mụ mụ suy nghĩ một chút, nói:



"Không nhìn thấy."



"Vậy à..."



Đột nhiên, nàng nghe tiếng tiếng đàn quen thuộc.



Lúc này, minh tinh của Yến Thúy lâu là Lữ Hà đã chọn xong đối tượng kính

rượu, tuy rằng còn mấy cô gái khác cũng làm điều này, nhưng dù sao Lữ Hà mới là trọng điểm. Biểu diễn vẫn còn nhưng đã không níu khách, mọi

người đua nhau nói chuyện ầm ầm, mặc kệ điều xảy ra xung quanh. Mọi

người nào nghị luận Tiết gia tiền nhiều như nước, nào bàn tán tài văn

chương của Lý Tần và Liễu Thanh Địch, đương nhiên cũng lắc đầu cười nhạo sự bất lợi của Tô gia một phen. Bất ngờ, tiếng đàn vang lên.



Những tiếng động nhốn nháo vẫn còn tiếp tục, tiếng đàn nhè nhẹ đưa tơ, lúc

đầu mọi người còn không để ý, nhưng trong tiếng người nói đan xen, tiếng đàn bỗng len lỏi mà vào. Nguyên Cẩm Nhi đương nhiên là mẫn cảm với

tiếng đàn này nhất, chỉ mất mấy giây nàng đã nhận ra, sau đó hơi không

tin tưởng nhíu mày.



"Vân Trúc tỷ..."



Nàng cúi đầu nói nhỏ

nhưng nó đã thu hút sự chú ý xung quanh. Sắc mặt Trần mụ mụ lập tức thay đổi. Thêm một giây, tiếng đàn rõ thêm một phần. Đi tới phòng bên cạnh,

Nguyên Cẩm Nhi vươn tay, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa sổ ra nhìn.



Thực ra, bóng người đánh đàn kia đã hiện rõ trong đầu nàng...