Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Vấn vương (Hạ)

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Khi Nguyên Cẩm Nhi rời phòng, trên tầng trên đám người của Tô gia vẫn

còn đang nghị luận làm cách nào để kéo Lữ Hà tới phe mình. Ngay cả người ít hiểu biết cũng đoán được, bên Tiết gia kiểu gì cũng có thủ đoạn,

nhưng đám người Tô Văn Khuê lại vô cùng có lòng tin. Chủ yếu bởi vì Yến

Thúy lâu là nơi mà họ cũng thường tới, trong số này có cả Tô Văn Định

thân với phòng lớn, Tô Văn Khuê, Tô Văn Hưng thuộc về phòng hai, Tô Văn

Lạc Tô Văn Quý ở phòng ba, bình thường họ không kết bạn cùng đi, nhưng ở trong trạng thái đối địch với người ngoài, kiểu gì họ cũng đoàn kết

lại.



Kết quả có thể sẽ mỹ mãn, họ quen hai quản sự tương đối lợi

hại, cũng khá thân với Trần mụ mụ, thậm chí cũng được một số lần Lữ Hà

mời rượu, càng nghĩ càng thấy mình nắm chắc phần thắng. Lúc này, đám

người Tô gia đã chuẩn bị khá tốt, thậm chí còn lấy ra một số lớn ngân

lượng, hơn nữa Lý Tần còn làm thơ, tự tin là phải.



Nếu như không

phải bởi vì nguyên nhân quan hệ giữa Lữ Hà và Tiết Duyên, thì nể mặt mọi người viết một hai bà thơ kinh diễm cũng không sao, phần thắng chưa

chắc là đã hết. Nhưng lúc này, vấn đề tỷ đấu không còn quan trọng nữa.

Đương nhiên, biện pháp mà Nguyên Cẩm Nhi đưa ra là trốn ở bên ngoài đợi

khi hết biểu diễn thì vào cũng không phải là cách hay, cho nên Ninh Nghị cười đi vào nói chuyện này với Lý Tần, Lý Tần cũng nở nụ cười.



"Ha ha, thảo nào bên dưới lại tràn đầy tự tin, trong lòng ta cũng hoài nghi, thì ra là như vậy."



Trong nụ cười của hắn cũng ẩn chứa tấm lòng rộng rãi.



Nói đùa với Ninh Nghị vài câu, cầm bút viết bài thơ thứ hai, đưa cho cô gái bên cạnh, nội dung vẫn là cổ vũ cho Lữ Hà. Sau khi Lữ Hà biểu diễn

xong, Tiết gia bên kia thưởng 200 lượng bạc, Tô gia bên này thưởng 320

lượng, cộng thêm hai bài thơ cổ vũ. Mọi người đều đợi Lữ Hà lựa chọn.



Cuối cùng khi kết quả đã có, người trong đại sảnh ồ lên, mấy người của Tô gia cũng có chút oán giận.



Không lâu sau, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến, Liễu Thanh Địch đã dẫn theo

Lữ Hà tới đây chào hỏi. Với lập trường của Lữ Hà đương nhiên là mở miệng cám ơn Tô gia ưu ái, đám người Tiết Duyên thì cười hài lòng cho nên câu chuyện cũng không mang theo tiếng súng.



"Ha ha, chuyện hôm nay

đúng là làm khó Lữ cô nương rồi, chọn bên này thì kiểu gì bên kia cũng

không vui. Văn Hưng, Văn Quý, mọi người đã biết nhau nhiều năm, ta ở đây xin lỗi các ngươi, nếu có tức giận thì hãy tức ta. A Hà cũng bị bắt bí, ngươi đừng để chuyện này trong lòng..."



Tiết Duyên nói câu này

bề ngoài là muốn đỡ lửa giận của Tô gia thay cho Lữ Hà, nhưng thực tế

chính là cách thể hiện thái độ của mình là "ta không tức giận", mọi

người nên hòa thuận nói chuyện với nhau. Đám người Văn Hưng, Văn Quý bị

ép vào thế khó, đành phải biểu thị thái động rộng rãi, thậm chí còn phải đưa mắt quan sát thế cục trong đại sảnh, bởi lúc này đã có khá nhiều

người tập trung sự chú ý sang bên này.



Lữ Hà áy náy cũng phụ thêm vài câu, Lý Tần giơ chén rượu, cười nói:



"Tình cảm của Tiết huynh và Lữ cô nương chúng ta đã biết từ lâu, nhân chuyện

hôm nay mà giúp hai người thành ước nguyện, lòng ta rất an ủi. Không

biết Tiết huynh khi nào sẽ lấy Lữ cô nương làm vợ, chúng ta cũng coi như là người tác hợp nên một giai thoại, đây mới là việc có ý nghĩa..."


Chẳng nên ân hận,



Sao cứ biệt li thì trăng tròn?..."



Ở một hướng khác, trong cửa sổ hơi hé mở, Nguyên Cẩm Nhi nhìn bóng người

trên sân khấu, im lặng nghe bài hát này, Trần mụ mụ ở phía sau cũng lắng nghe, chỉ là một lúc sau hơi nhíu mày nói một câu: "Đây là Vân Trúc..."



Nàng trước kia đương nhiên đã nghe Vân Trúc đàn hát, hơn nữa cũng nghe với

tư cách chuyên gia. Khi Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lâu, kỹ năng của nàng ở phương diện này đúng là tuyệt vời, nhưng khí chất lúc đó có vài phần

cao ngạo cao tuyệt. Mà thực ra đó cũng là một loại ý cảnh khiến người

khác thích, Lục Thải Thải cũng có trình độ này, nhưng khí chất của Lục

Thải Thải bình dị tự nhiên, dù sao cũng không sánh bằng khí chất lạnh

lùng cao ngạo của Nhiếp Vân Trúc.



Nhưng lúc này, giọng ca trong

trẻo lạnh lùng trước kia đã không còn, tính cách cao ngạo cũng đã biến

mất. Thay vào đó là sự tự nhiên và nhu hòa như dòng suối, mang ấm áp bao trùm mặt đất, im lặng bồi dưỡng vạn vật. Hầu như không có bao nhiêu

người muốn làm phá hỏng loại ý cảnh và ca khúc như vậy. Vân Trúc lên sân khấu, không cần dùng thái độ cao ngạo áp đảo tất cả, mà giống như…

chẳng cần tranh giành những thứ đó, tự nhiên hút mọi người...



Nàng chẳng cần so sánh với đám người Lữ Hà, bởi vì hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.



" Người có buồn, vui, ly, hợp



Trăng có mờ, tỏ, khuyết, tròn



Xưa nay đâu có vẹn toàn.



Cô gái mỉm cười, thản nhiên hát ca khúc này. Khi nàng mấp máy môi khẽ hát hai câu " Chỉ nguyện người trường cửu,



Thuyền quyên muôn dặm bên nhau" (1) thì dường như lại có cảm giác lưu luyến.

Tiếng hát với tiếng đàn ngừng lại, nàng cúi đầu, im lặng ngồi đó, một

lúc lâu sau tiếng vỗ tay mới vang lên.



(1): Thuyền quyên ở đây

chỉ người phụ nữ đẹp. Bản dịch bản Thủy Điệu Ca Đầu tại chương này có

kết hợp 3 bản dịch của Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Chí Viễn và bản dịch trong tác phẩm “Câu chuyện văn chương phương Đông”.



Tiếng nói cười cảm thán xen lẫn tiếng vỗ tay, một số người bắt đầu hỏi thân thế người trên sân khấu, có lẽ quá hưng phấn mà quên mất việc tìm cách mời nàng kính

rượu mình.



Trong tiếng ồn ã, cô gái trên sân khấu đứng dậy, hơi

cúi người với khán giả, không nói một lời mà như muốn dùng hành động bày tỏ cám ơn. Sau đó nàng đi sang bên một sân khấu, nhưng không phải đi

vào hậu trường, mà là đi tới chỗ Lữ Hà vừa đi xuống cái bàn rót rượu

kính Tiết Duyên. Lúc này, nàng cũng cầm một chén nhỏ, nhưng không rót

rượu mà lại đi tới bên cạnh rót một chén trà.



Trong đại sảnh, mọi người có chút khó hiểu nhìn cảnh tượng này, trong tiếng bàn luận xôn xao, ai cũng mong hành động kế tiếp..