Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Gươm sắc hiện
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Thời tiết chuyển lạnh nhưng cuộc sống mỗi ngày của Ninh Nghị chẳng thay đổi so với trước là mấy.
Sáng sớm hắn chạy bộ tới bờ sông Tần Hoài, ngồi nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc, thỉnh thoảng lại đi linh tinh, buổi chiều đến tổng điếm Trúc ký uống trà nghe hát. Khoảng thời gian này, hắn cứ gặp mặt Nhiếp Vân Trúc là có một cái bóng đèn theo đuôi. Đúng ra phải nói là ngồi bên cạnh, Nguyên Cẩm Nhi bỏ hết mọi việc ngồi cạnh hắn nghe Nhiếp Vân Trúc đàn hát. Vốn Ninh Nghị cảm thấy quan hệ giữa hắn và Nhiếp Vân Trúc đã được làm rõ, phát triển theo hướng không thuần khiết là vừa, ai ngờ… Ninh Nghị cứ thầm tiếc mãi.
Đương nhiên, lui lại một bước thì cũng khá thoải mái, người bình thường làm sao có diễm phúc được hai hoa khôi ngồi bên cạnh. Vân Trúc đàn hát được xưng là nhất tuyệt, thỉnh thoảng Nguyên Cẩm Nhi hứng thú múa một bài cũng là chuyện bình sinh hiếm gặp. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi nhất định không cho hắn chiếm chút tiện nghi như vậy, nàng cứ như một cô nhóc ngồi chống cằm nhìn Ninh Nghị, tinh thần có vẻ vui thích, càng ngày Ninh Nghị càng thấy cô ta giống một tiểu hòa thượng. Khi Nhiếp Vân Trúc đi bưng trà hoặc mang điểm tâm, cô ta không đi theo mà cứ kè kè bên cạnh Ninh Nghị, nghiêm nghị vô cùng, rất là đáng ghét.
Vì thế, khi Nhiếp Vân Trúc rời đi, hai bên đã châm chọc, khiêu khích nhau vài lần, việc trợn mắt phùng mồm là không thể thiếu.
"Hay là múa một bài đi, cô nàng."
Ninh Nghị đang bực với cô gái này nên cố tình dùng từ ngữ không trong sáng một chút.
"Không múa, tôi ngồi đây nghe Vân Trúc tỷ hát... Làm người biết đủ mới tốt, huynh biết mỗi khi tôi múa ở Kim Phong lâu, khách nhân phải nộp bao nhiêu tiền không?"
Ninh Nghị quay đầu trợn mắt, không chấp nhặt cô gái ương ngạnh. Gần đây Tô Đàn Nhi giao cho hắn chìa khóa, nên hắn có thể thoải mái làm đồ mặt trắng tiêu tiền, tuy nhiên tiêu nhiều cũng không ổn:
"À, cô làm như vậy là không được, người xấu nhân duyên cũng xấu..."
"Làm gì có người xấu nhân duyên cũng xấu, huynh không phải tự xưng chính nhân quân tử kết bạn với Vân Trúc tỷ hay sao? Vậy mà kết quả thế nào, huynh được một tấc lại cứ một lấn một tấc, làm chuyện xấu xa, tôi không đồng ý. Huynh đúng là đồ xấu xa, trong nhà có thê tử rồi mà còn mè nheo, có định bỏ vợ lấy Vân Trúc tỷ không?"
"Thành thật mà nói vấn đề này rất khó."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn con sông bên cạnh nói:
"Rất nhiều vấn đề, hơn nữa đàn ông vốn là không tốt, luôn ăn bát nhìn nồi..."
Đây vốn là lời mà Nguyên Cẩm Nhi định nói, giờ thấy Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói ra thì trợn mắt há mồm, có vẻ tức giận, may mà nàng cũng là người từng trải, biết kiềm chế, ực một cái liền tỏ vẻ tự nhiên, bĩu môi nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, thế mới không cho huynh ăn."
Ninh Nghị nhìn nàng với ánh mắt xấu xa:
"Ta vốn không thèm ăn lắm, nhưng mà cô cứ ngồi đây lải nhải, bỗng nhiên giờ ta lại muốn ăn, làm sao bây giờ..."
"Vậy xem ai lợi hại hơn ai..."
Nguyên Cẩm Nhi liếc mắt đưa tình với Ninh Nghị, đôi mắt lúng liếng, vô cùng đáng yêu, Ninh Nghị nở nụ cười:
"Ngàn ngày làm trộm thì được, nhưng ngàn ngày phòng trộm thì rất khó."
"Hừ."
Nguyên Cẩm Nhi không muốn nghe câu này, xoay mặt sang một bên, vẫn tiếp tục ngồi với Ninh Nghị nghe hát. Nàng tỏ thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nhưng đợi tới khi Ninh Nghị rời đi, nàng liền quấn quít lấy Vân Trúc liều mạng tố cáo. Chỉ là Vân Trúc làm sao tức giận vì chuyện này được, Cẩm Nhi bí quá đành nói Ninh Nghị thừa nhận mình ăn bát nhìn nồi, Vân Trúc bật cười không nói, thậm chí còn hứng thú hỏi huynh ấy nói như vậy à, nghiễm nhiên thừa nhận chuyện "Huynh ấy muốn ăn thật sao?", Cẩm Nhi bực mình trợn mắt.
Thực ra Ninh Nghị cũng không quá để ý chuyện này, là một người đàn ông, thấy cái đẹp ai mà chẳng thích, nhưng phải biết thích người nào, không thích người nào. Nhiếp Vân Trúc xinh đẹp mỹ lệ, tính tình nhu thuận, ngoài mềm trong cứng, vô cùng hấp dẫn. Việc đã tới mức này, có phát triển thêm cũng chẳng sao, nếu như hôm ở bờ sông Nguyên Cẩm Nhi không xuất hiện thì làm tới luôn cũng được.
Mấy ngày nay hắn không để tâm vào chuyện này nhiều lắm, vì có chuyện khác quan trọng hơn cần quan tâm.
Còn về phía Nhiếp Vân Trúc, nàng chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn cái cảm giác yêu đương này với Ninh Nghị. Công tâm xem xét, ở thời đại này cũng có một chút lãng mạn, được người đời truyền tụng là tình yêu trung trinh, nhưng đó chỉ là hình thức, thực tế khác nhiều.
Ninh Nghị có thể khiến người khác cảm nhận được tình yêu hắn dành cho đối phương, đây mới là điều cực độ "cổ quái", phong cách hành sự "một mình" đã để lại ấn tượng khá sâu với đối phương. Lúc trước, hắn bị Nhiếp Vân Trúc cho một bạt tai nhưng không để ý, thậm chí còn ở lại nói chuyện với nàng, hắn còn ngủ gục ngay khi Nhiếp Vân Trúc đánh đàn, chẳng thèm quan tâm tới cái gì gọi là tài tử phong nhã.
"Cách nói của huynh không ổn lắm, thực sự xảy ra vấn đề đúng không?"
"Quả thật có vấn đề, có một số việc ngoài ý muốn, Tần thúc thúc đột nhiên ngã bệnh, chuyện lại quá gấp nên áp lực rất lớn. Chúng ta hiện đang nghĩ cách kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt, hiện giờ ta đang nghĩ, nếu như trong nhà có thêm nhân thủ thì tốt quá..."
"Vậy đó là chuyện của huynh rồi."
Tịch Quân Dục nói xong, xoay người rời đi.
Ô Khải Long nhìn theo bóng lưng Tịch Quân Dục, uống một ly trà, yên tĩnh ngồi lại. Buổi chiều dần qua, buổi tối kéo đến, ánh đèn khắp nơi, có một người gõ cửa, sau đó đi vào trong. Nếu có người của Tô gia ở đây thì sẽ nhận ra, nam nhân trung niên này chính là một quản sự của Tô gia, họ Tề, tên Quang Tổ. Sau khi đóng cửa, hắn và Ô Khải Long nói chuyện, sau đó ngồi một bên, cau mày.
"Tề thúc, thế nào?"
Tề Quang Tổ nhìn Ô Khải Long nói:
"Đại thiếu gia, có phải Ô gia xảy ra chuyện không?"
Ô Khải Long cười cúi đầu nhấp một ngụm trà:
"Tề thúc, nếu Ô gia thật sự xảy ra chuyện, đối với thúc hình như không có lợi?"
"Hôm qua ta đã nói chuyện với Chu chưởng quỹ."
Tề Quang Tổ cau mày:
"Chu chưởng quỹ và Bạch chưởng quỹ đều là những người cẩn thận nên nhị tiểu thư mới cho hai người họ phụ trách nghiên cứu phương thức nhuộm vải. Tô gia cũng đang tự điều tra chuyện này, nên hai người họ thời gian gần đây ít việc. Khi nhận được tin của đại thiếu gia, đêm hôm trước ta đã mời Chu chưởng quỹ đi uống rượu, lúc đó mới biết Ô gia xảy ra chuyện, ta lo lắng vô cùng... Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Khải Long nói một cách nghiêm túc:
"Đó chẳng phải là câu ta nên hỏi hay sao? Tề thúc, tên Chu chưởng quỹ kia nói gì?"
"Hắn... cơ bản không nói gì nhiều."
Thấy Ô Khải Long không chịu nói, Tề quản sự hít sâu một hơi:
"Nhưng trong suốt buổi rượu, ta không thấy hắn lo lắng chuyện gì cả, hắn dường như... không lo lắng việc Tô gia tự điều tra, thậm chí không lo lắng với tình hình Tô gia hiện nay, trong việc này rõ ràng hắn với Bạch chưởng quỹ phải có trách nhiệm. Đại thiếu gia, có một câu ta cảm thấy rất nghi ngờ."
Tề Quang Tổ dừng một chút, nói:
"Khi hắn uống say, có nói một câu... Trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ lão thái công, chính là..."
"Là nhị tiểu thư à..."
Ô Khải Long làm như đã đoán được kết quả, giơ chén trà cười lạnh. Tề Quang Tổ có chút ái ngại nhìn hắn:
"Không phải... là... Ninh cô gia."
Ô Khải Long sững sờ, chén trà rời miệng, sau một lát, ánh mắt chuyển động, dường như không biết nên đặt chén trà ở đâu, hít sâu một hơi, sau đó há miệng, lại thở thật dài đưa mắt nhìn Tề Quang Tổ.
"Ngươi nói... cái gì?"