Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Định Phong Ba (2)

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Tiếng bánh xe lọc cọc, một chiếc xe ngựa đang di chuyển khá nhanh trên

đường phố, thỉnh thoảng có ánh sáng và tiếng người truyền vào trong xe,

cũng có lúc tối đen, bốn phía yên tĩnh vô cùng. Tịch Quân Dục ngồi trên

xe ngựa, thỉnh thoảng nhíu mày nhìn Cảnh hộ vệ đang ngồi phía trước.



"Chúng ta... định làm gì vậy?"



Vấn đề này hắn đã bóng gió hỏi rất nhiều lần nhưng câu trả lời lần nào cũng giống nhau.



"Đến lúc đó Tịch chưởng quỹ sẽ biết."



Vốn hắn còn đang suy nghĩ xem Tô Đàn Nhi dùng phương pháp gì để chuyển bại

thành thắng trong tối hôm nay, nhưng dần dần cảm thấy chuyện không đơn

giản như vậy. Bốn tháng trước, việc Hoàng thương xuất hiện cùng với lũ

lụt, loanh quanh luẩn quẩn phát triển cho tới tận bây giờ, tối nay họp

họ, việc phòng hai, phòng ba nổi giận xuất thủ với Tô Đàn Nhi cũng là

kết cục đã định, không thể đảo ngược, Tô Đàn Nhi sẽ bị tước hết quyền

lực, công lao trở thành bọt nước, giờ có thể làm gì chứ?



Hắn rất

ghét cái cảm giác không rõ tình hình này, Tô Đàn Nhi giống như một học

trò do chính tay hắn đào tạo, nhưng trong tình huống này trò lại giỏi

hơn thầy, thầy không cách nào đoán được trò muốn làm gì. Nhưng mà, hắn

vẫn còn tự tin với sự tín nhiệm của cô học trò kia, thôi cứ đợi xem nàng muốn làm gì...



Hắn ngồi trong xe ngựa tính xem mình đang di

chuyển tới đâu, thỉnh thoảng nhìn qua mành xe quan sát tình hình bên

ngoài. Xe ngựa đang chạy tới ngoại thành, hơn nữa chiếc xe này cũng có

chút kỳ quái, nó không phải xe của Tô gia, thậm chí còn chạy vòng vòng

mấy lượt trong thành, có lẽ là tránh bị người khác theo dõi. Trong lòng

Tịch Quân Dục lập tức xuất hiện một cảm giác không ổn, địch thủ hiện giờ của Tô gia là ai, hắn đều nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc là ai, là

chuyện gì mà cần phải ứng phó kiểu này?



Xe ngựa rời khỏi thành

Giang Ninh, dừng lại trước một căn nhà, Tịch Quân Dục nhìn hoàn cảnh

xung quanh thấy nơi này tương đối yên tĩnh, cách đó không xa là một con

phố khá nhộn nhịp, cũng có thể coi là một nơi rồng rắn lẫn lộn, người ta thường gọi nơi này là Thập Bộ cương (gò 10 bước). Nơi này có mấy cửa

hàng và sạp cá, thường có người trong thôn trang gần đó tới mua đồ,

thỉnh thoảng cũng có chuyện sống mái với nhau tranh giành địa bàn.



Tịch Quân Dục đi vào trong nhà.



Sau một khắc, hắn đứng ở một nơi mà hắn cảm thấy không thể nào tin nổi,

nhưng đó lại là sự thực, hắn đại khái hiểu một vài chuyện.



Một thanh đao nhọn để ngay bên hông hắn, cạnh cửa có một bóng người.



"Cảnh đại ca, rốt cuộc... có chuyện gì vậy?"



"Vào trước rồi nói, Tịch chưởng quỹ, chúng ta cứ chờ ở nơi này, ông muốn

biết chuyện gì có người sẽ tới nói cho ông hay. Đến lúc đó, nếu như mọi

chuyện không đúng, tôi sẽ chịu tội với ông."



***



Nguyệt

Hương lâu, tiếng đàn trong trẻo, tiếng hát miên man. Lạc Miễu Miễu đang

gảy đàn, mọi người ngẩn ngơ nghe hát. Tiết Duyên, Tiết Tiến thỉnh thoảng phụ xướng, tỏ vẻ mê say. Bài hát kết thúc, mọi người mỉm cười ca ngợi

nhiệt tình.



Hôm nay, họ ở đây chờ kết quả tranh đấu trong Tô gia

đã được một khoảng thời gian dài, việc cần làm chỉ là uống rượu đùa

giỡn, có Lạc Miễu Miễu ở đây nên không ai thấy buồn chán gì cả. Qua một

lúc, Tiết Tiến nhìn phía Tô gia nói:



"Căn cứ vào thời gian mà nói, tình hình bên Tô gia chắc cũng có kết quả rồi."



"Đáng tiếc là chúng ta không thể tới xem, việc ba phòng của Tô gia lục đục tranh đấu chắc rất là đặc sắc."
"Thế nào?"



"Thế nào..."



Tiết Duyên lập lại một lần, hai mắt trợn trừng, phải mất một lúc mới nhắm

được hai mắt lại. Tiết gia đã sắp đặt đủ mọi chuyện nhằm vào Tô gia, tới giờ mới ý thức được sự tình sợ rằng sẽ không như ý muốn, hoặc thậm chí

rất không như ý muốn. Tiết Duyên mở mắt, một tay dùng sức đẩy đổ toàn bộ bát đĩa trên bàn, sau đó lại nhìn bài từ trên giấy, ngón tay gõ gõ

xuống bàn, sau một lúc mới rút tờ giấy có ghi bài từ đó ra, xem tận mắt, xem thật kỹ. Qua một lúc hắn lẩm nhẩm thành lời, giống như muốn đọc cho mọi người cùng nghe.



"Ài...



Cứ mặc lá rừng lát xát rơi...



Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi.



Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa.



Ai sợ?



Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời..."



Bài Định Phong Ba này mọi người đã đọc một lần, hắn cũng đã đọc nhưng giờ nghe sao khác quá:



"Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh… A... Nếu như ta nói, tất cả chúng ta đã đoán sai, đã bị người ta gài bẫy, gài vào một cái bẫy chết thì mọi người sẽ

nói thế nào?"



Không ai trả lời.



"Bốn tháng..."



Tiết Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ thì thào nói:



"Ô gia bị người ta gài bẫy thảm nhất, phòng hai, phòng ba Tô gia cũng..."



"Tiết huynh... Cụ thể là thế nào vậy?"



"Là thế này."



Tiết Duyên đập tờ giấy có chép bài từ lên bàn:



"Người ta đang cười mình đấy. Kết quả... tốt cho Tô Đàn Nhi nhất... chém sạch

loạn trong giặc ngoài, thậm chí... vải cũng được..."



Hắn không còn khống chế được tâm tình, đưa tay bóp trán:



"Bây giờ nghĩ lại mới thấy... Quả thực là... Thập Bộ Nhất Toán (1)..."



(1): Thập Bộ Nhất Toán: ý chỉ người tính toán sâu xa, nhìn trước được mọi

việc. Xưa các cụ có câu, cờ đi ba nước, ý nói đi một nước cờ mà nhìn

trước được ba nước, nay có người đi một nước cờ mà tính trước được 10

bước, vậy thì quá kinh thiên động địa.



"... Ninh Lập Hằng."



Tiếng cảm thán cuối cùng kèm theo một cái tên vang lên, mọi người nghe vậy mà ngây ngẩn cả người, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì không ai hiểu.

Tiết Duyên hít sâu một hơi, rốt cục ngẩng đầu lên, cười cười.



"Xin lỗi, các vị, bố cục bốn tháng... Không, tính toán hai tháng nay hỏng

hết nên có chút thất thố, mọi người thông cảm. Việc Tô gia đã có kết

quả, ta nói cho mọi người nghe, mọi người sẽ hiểu..."



***



Trở lại thời gian khoảng gần một giờ đồng hồ trước. Đêm, trong phòng nghị sự của Tô phủ.



Cuộc tranh giành đã tới hồi kết...