Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Định Phong Ba (1)

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Đèn đuốc sáng trưng!



Chỉ cần nhắc tới các vấn đề của Tô gia gần đây là mọi người nghĩ ngay tới chuyện công việc kinh doanh của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đã giảm, đám thương nhân cung cấp hàng hóa hoặc cung tiêu sản phẩm đua nhau đòi lợi ích, có người nói nguyên nhân là do quyết sách kinh doanh của phòng lớn có sự sai lầm, đẩy thanh thế của việc Hoàng thương lên quá cao, sau đó đột nhiên thua trắng, cộng thêm thân phận người quản lý là con gái nên tình hình mới hỗn loạn như bây giờ.



Thế nhưng chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn thương trường, nguyên nhân thực sự khiến cho bên ngoài hỗn loạn là việc ba phòng tranh đoạt quyền quản lý gia tộc, quản lý kinh doanh.



"Các vị, tôi muốn nói mấy câu cảm nghĩ."



Trong phòng, Tô Trọng Kham đứng lên, áp đảo những tiếng bàn luận xôn xao:



"Khi lập một kế hoạch tranh đoạt việc làm ăn trên thương trường, không ai dám nói kế hoạch đó nhất định sẽ thành công. Từ xưa tới nay, việc cố gắng nhưng không được diễn ra thường xuyên, nhiều tới mức người ta cho đó là chuyện thường. Lần này tranh đoạt Hoàng thương thất bại, nguyên nhân vì sao mọi người ngồi đây chắc cũng hiểu, đó là Ô gia quá đê tiện, dùng thủ đoạn không quang minh, ài, đúng là tội Phi Chiến (1). Năng lực của cháu gái Đàn nhi thế nào, tài năng kinh doanh thế nào mọi người đã được chứng kiến, trách nhiệm trong chuyện này không chỉ có một người."



(1): Tội phi chiến: thất bại của cuộc chiến không phải do bên mình (ý nói không phải trình độ bên mình không đạt, mà là do nhân tố bên ngoài dẫn tới thất bại)



"Thế nhưng, dù nó không phải trách nhiệm của một người, trước việc tình hình diễn biến xấu, chúng ta cũng phải tổng kết và tìm ra nguyên nhân. Việc Hoàng thương lần này đổ vào bao nhiêu tiền cũng nên ghi chép nói lại cho rõ. Có người nói, chúng ta vì việc Hoàng thương đã dùng rất nhiều tiền vào những mối quan hệ vô ích, rốt cuộc có phải như vậy hay không, mọi người cũng cần làm rõ mới được. Trong chuyện này, mọi việc đều do một mình cháu gái Đàn nhi tiến hành, tôi với Tam đệ chưa từng nhúng tay vào, bởi vậy tôi nghĩ chuyện đầu tiên hôm nay cần làm là phải làm rõ chúng ta đã mất bao nhiêu tiền rồi mới tính tới chuyện khác..."



Hắn mới dứt lời thì Tô Vân Tùng đã đứng lên:



"Tôi nghĩ việc này không ổn lắm."



Phía sau cũng có người đứng dậy:



"Có phải ông muốn phòng lớn chúng tôi công khai sổ sách lúc này?"



"Ông tính bỏ đá xuống giếng hả?"



"Tô gia chưa bao giờ phân chia rạch ròi phòng lớn, phòng hai, phòng ba!"



Tô Trọng Kham nhíu mày:



"Huống chi, chuyện này đã có ảnh hưởng khá lớn, cả gia tộc đều bị thiệt hại, các vị trưởng chi hôm nay kiểu gì cũng phải cân nhắc tới chuyện này. Giả như việc Hoàng thương chưa xong thì khoản tiền này có thể không công khai, nhưng nó đã xong rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi, có gì mà phải giấu diếm!"



Tô Vân Tùng nhìn Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung nói:



"Việc Hoàng thương có liên quan rất rộng, phải làm rất nhiều công việc, mọi người không thông báo trước thì hôm nay chúng ta lấy đâu ra số liệu, Trọng Kham, việc này phải có thời gian..."



"Chẳng nhẽ đợi tới sang năm…!"



Bên phòng hai có người đứng dậy nói chuyện nhưng Tô Trọng Kham quay đầu ý bảo bình tĩnh, nhưng bên phòng lớn đã có người đứng lên:



"Nói cái gì đó? Lẽ nào Vân Tùng nói không đúng?"
Trong nháy mắt, cảnh tượng từ chỗ chửi nhau ầm ĩ chuyển sang tò mò, ngay cả Khởi Lan cũng phải nghển cổ ngó qua.



Liễu Thanh Địch phất phất tay, thật lâu sau mới lấy lại được sự bình tĩnh, bắt đầu quát:



"Lấy ra đi! Đừng có nói là bài Rót rượu mời Bùi Địch đấy nhé! Đạo sĩ nhà hắn đã ngâm tới bài thứ 3 rồi à?"



Trần Lộc được mệnh danh là Không Sơn cư sĩ bước nhanh tới một cái bàn, hắn đã tức giận, mặt đỏ tới mang tai, cầm lấy cái bút lông trên mặt đất rồi vỗ mạnh vào bàn một cái.



"Trần Lộc ta chẳng có tài cán gì hơn người, viết thơ làm văn chỉ là để rèn luyện tính tính! Tuy tài năng không bằng mày nhưng cũng không quen cái thái độ không coi ai ra gì của mày! Bài từ này không phải của ta, ta chỉ muốn cho mày biết thế nào là ngoài trời có trời, trên người có người!"



"Đúng đấy!"



Có người đổ thêm dầu vào lửa.



"Vậy viết đi! Để cho ta xem thằng nhãi đó có thể viết được cái gì!"



Trần Lộc trợn mắt nhìn đối phương, tay ngoáy bút như rồng, ba chữ lớn hiện ra: Định Phong Ba (1)!



(2): Định Phong Ba là bài từ do đại văn học gia thời Tống – Tô Thức sáng tác. Trong một lần đi ra ngoài ngẫu nhiên gặp mưa, cảm ngộ ra thâm ý cuộc đời, từ chỗ tầm thường sinh ý cảnh, biểu hiện lòng dạ thoáng đạt rộng rãi, ước vọng một cuộc sống siêu phàm thoát tục. Trong mưa suy nghĩ, dưới mưa quan sát, bài từ thể hiện cuộc sống long đong của một văn nhân chính trực đang cố gắng bước lên con đường giải thoát, mặc dù bài từ ngắn nhưng ý cảnh thâm thúy, ẩn chứa nhiều điều phong phú, thể hiện tín niệm của tác giả với cuộc sống, thể hiện được tinh thần mà tác giả theo đuổi.



(3) Tô Thức: (8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, sinh ra tại Mi Sơn, Mi Châu, nay là thành phố Mi Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống, được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.



Bút đã hạ là không ngừng di chuyển, một đám người sốt ruột muốn xem chen lấn đi tới, Liễu Thanh Địch nín một hơi thở, ngực phập phồng. Bài từ đã hiện trên giấy!



Cứ mặc lá rừng lát xát rơi,



Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi,



Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa.



Ai sợ!



Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...



Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo



Viết đến đây, Trần Lộc ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Địch rồi tiếp tục múa bút.



Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...