Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Chuyện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
- Ngày thường ở vương phủ, sớm nghe tài danh của Lập Hằng, tiếc là lần
tụ hội trước Lập Hằng lại không tham gia, không có duyên gặp gỡ, tại hạ
thật tiếc nuối. Nay được gặp, mới biết Lập Hằng thiếu niên tài tuấn, quả là danh bất hư truyền. Ta với Trương lão vốn muốn đi Đông Tập xem
nghiên mực Đoan Khê tốt nhất, không biết Lập Hằng và tiểu quận chúa đang định đi đâu
- Chỉ là quận chúa sắp cập kê, nếu cứ ra ngoài thế này thì không ổn cho lắm.
Lúc này mới là tháng hai, nhà trọ Cẩm Nhi mới mở được vài ngày mà
chuyện làm ăn khá tốt. Nhưng cũng đã qua giờ cơm trưa, mấy gian ở lầu
hai vẫn còn thừa. Ninh Nghị, Chu Bội, Tống Thiên và hai người Trương, Lý kia cùng đi đến, sảnh lớn ở bên dưới có vẻ náo nhiệt hơn, cũng không
biết là Vân Trúc và Cẩm Nhi có ở đó hay không. Vì dẫn theo người ngoài
nên Ninh Nghị cũng không cần phải tìm hai nàng, bọn họ vào một gian
phòng trên lầu hai rồi ngồi xuống, uống trà nói chuyện với nhau.
Gian phòng này bày biện đẹp đẽ tinh xảo, vị trí của nó cũng không tệ,
đẩy cửa sổ đằng sau ra là có thể ngắm cảnh đẹp trên sông Tần Hoài. Chỉ
là lúc này trời còn lạnh nên không thể mở cửa sổ được. Xung quanh phòng
đặt vài bồn hoa, trên tường treo mấy bức tranh và thơ, rất có bầu không
khí thư hương. Khi mấy người trong phòng ngồi xuống, hầu nữ trong nhà
trọ dâng trà bánh, hai người Trương, Lý kia cũng mở miệng.
Tên Lý Đồng có dáng người hơi mập kia nở nụ cười hòa thuận, ở trong hai
người thì Lý Đồng đúng là sắm vai mặt đỏ , dùng thái độ thân thiện để ổn định Ninh Nghị. Trương Thụy thì địa vị còn đó, tuổi cũng lớn nữa, nên
ông ta trực tiếp cau mày đưa ra nghi vấn với Ninh Nghị. Thực tế thì đối
với chuyện lần này hai người này chưa chắc đã không hâm mộ và đố kỵ. Lý
Đồng kia dù có tài danh, nhưng vào vương phủ mấy năm rồi lại không xuất
hiện cùng Chu Bội, Chu Quân Vũ mấy. Trương Thụy từng dạy hai tỷ đệ không ít thứ, có danh phận thầy trò, nhưng cho dù thế nào cũng chẳng thể
khiến hai tỷ đệ đi thư viện nghe giảng bài như Ninh Nghị được, lại còn
nghe nói hắn thường xuyên mang hai tỷ đệ kia chạy đi nơi này nơi kia,
quan hệ này thật sự không hề giống nhau.
(): Trong hí kịch Trung Quốc, mặt đỏ là biểu thị lòng trung dũng chính nghĩa.
Chu Bội là cô nương có tư tưởng độc lực, nếu là trước kia thì sẽ sinh
hờn dỗi khi nghe câu Quận chúa sắp cập kê, đi lại bên ngoài thế này có
vẻ không ổn của Trương Thụy kia, nhưng hôm nay chuyện này lại khác. Buổi sáng vừa mới tranh cãi với Ninh Nghị, chuyện mình ở bên cạnh khóc còn
bị nhìn thấy, lúc này hai vị phu tử tỏ rõ là muốn phá sạp của sư phu,
Tiểu Chu Bội thầm thích thú không thôi, cũng không nghi ngờ chuyện lão
phu tử nói mình không được tự do ra ngoài.
Nàng vốn đói bụng, lúc này lại càng muốn ăn nên đã cầm điểm tâm ngồi cạnh cắn, cố gắng nặn ra cái hình dáng bảo bối ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo, hận không thể ra sức gật đầu một phen. Về phương diện khác, nàng lại chờ mong Ninh Nghị
sẽ lấy cái gì để bác bỏ hai vị phu tử. Đương nhiên, lúc này mới đang là
nói chuyện xã giao, Ninh Nghị cũng cười trả lời là định đến phủ Phò mã
đưa vài thứ nên thuận đường dẫn Chu Bội theo. Lý Đồng cười gật đầu:
- Phủ phò mã Nhưng là Minh công phủ sao? Nghe nói Lập Hằng và Minh công có giao tình?
- Có thể xem là bạn đánh cờ.
- Như vậy kỳ lực của Lập Hằng cũng cao đấy nhỉ! Vừa lúc tại hạ có chút
tâm đắc, nếu có thể thì chúng ta hẹn thời gian đánh một ván cờ.
Lý Đồng vừa nói lời khách sáo xong thì Trương Thụy lại nhìn một góc của gian phòng mấy lần:
- Thứ Lập Hằng định đưa đi Minh công phủ chẳng lẽ là mấy thứ kia? Ninh Nghị liếc ông ta một cái:
- Trương lão biết ư?
- Đây chắc là Đột hỏa thương dùng trong quân, không biết Lập Hằng lấy được từ đâu? Trương Thụy cau mày.
Ninh Nghị giải thích qua một phen. Vài chiếc Đột hỏa thương này vốn là
hắn tìm Khang Hiền lấy để nghiên cứu, hàm lượng kỹ thuật Đột hỏa thương
cũng không cao nên hắn đã hiểu gần hết, để lại thì cũng chẳng dùng làm
gì, mà hai chiếc trong số đó đã hỏng mất. Thế lực trong bóng tối của
Khang Hiền tuy lớn, nhưng dù sao Đột hỏa thương này vẫn là vật trong
quân, Ninh Nghị cảm thấy để trả về để Lục A Quý báo cáo thì tốt hơn, vì
thế mới chuẩn bị đưa đi. Lúc này đề tài nói chuyện đã chuyển sang
thương. Chu Bội nhai điểm tâm, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nguyên Cẩm Nhi rời đi khiến ngọn lửa bát quái trong lòng nàng hừng hực
bốc cháy, hận không thể đuổi theo nhìn trộm một phen. Dù sao một người
là đệ nhất tài tử, người kia từng là Tứ đại thủ lĩnh thanh lâu, có khi
thực sự có chuyện tình sầu triền miên gì đó cũng nên. Chỉ là một mặt thì nàng rất là không thích Ninh Nghị mất mặt, mà mặt khác là vẫn còn hờn
dỗi chuyện buổi sáng nên mới không đi theo, chỉ chờ Ninh Nghị về hòa
nhau một thành đối với chuyện sư phụ có thể hòa được một thành hay không thì nàng chẳng hề hoài nghi, chỉ là không biết sẽ dùng cái gì để lý
luận.
Vừa rồi nói được mấy lời nhằm vào Ninh Nghị kia nên Trương
Thụy khá vui vẻ, cũng ra cái dáng ân cần chỉ bảo cho Chu Bội, chủ yếu là để vị Tiểu quận chúa thông minh này lầm đường mà biết quay về, biết ai
mới là sư phụ tốt hơn. Lý Đồng thì lại muốn đợi Ninh Nghị về nên không
nói lời nào. Chỉ là chuyện này khá kỳ quái, tài tử tranh luận thường
tranh từng hơi một, nếu người bên ngoài nói mình sai thì bên này quyết
không thừa nhận. Nhưng hôm nay Ninh Nghị chẳng tức giận mà chỉ cười nói
câu Ông nói có lý, thật sự làm cho người khác khó chịu, đợi hắn đến là
phải nghiêm trọng chút mới được, sau này truyền ra ngoài nhất định phải
khiến người ta cho là Ninh Lập Hằng mất mặt mũi.
Sau đó, y lại
nghĩ tới nơi này có tên là nhà trọ Cẩm Nhi cùng cô gái rất giống Nguyên
Cẩm Nhi kia, nhất thời đặt hết tâm tư vào chuyện này. Không lâu sau, cửa phòng cuối cùng mở ra, Ninh Nghị trở về. Hắn đầu tiên là khẽ nói mấy
câu với thị vệ vương phủ Tống Thiên đang nghiêm nhiên ngồi ẩn thân ở một bên. Tống Thiên kia nhíu mày, đi ra ngoài với vẻ mặt khá nghiêm túc.
Ninh Nghị lại nhìn sang bên này. Lý Đồng cười nói:
- Lập Hằng, vừa rồi ta và Trương lão lại hàn huyên một trận, có một số ý kiến
Trương Thụy cau màu:
- Thật ra cũng không chỉ là ý kiến! Lập Hằng, ta cảm thấy chuyện này khá
nghiêm trọng. Chuyện liên quan đến tương lai của Tiểu vương gia, không
thể coi thường. Đã mấy ngày rồi, ngươi cũng phải có cách nói mới tốt.
Nếu không không chỉ lan truyền trong vương phủ, lão hủ cũng can gián với Vương gia. Chuyện này cũng không phải là nhằm vào ngươi, nhưng mà nhưng mà...
Ông ta còn chưa nói xong thì đã trợn trừng mắt lên, Lý
Đồng cũng trợn tròn con mắt. Mà Chu Bội ngồi cạnh đang cắn điểm tâm thì
miệng đang há to nhất thời không thể cắn xuống. Lúc này Ninh Nghị không
trả lời hai người kia, hắn quay đầu nhìn cửa phòng, xong lại đến góc
phòng nhấc bọc vải bọc năm chiếc Đột hỏa thương kia lên. Hắn bỏ bọc đó
lên bàn, cởi ra rồi lấy một chiếc thương ra, cởi một túi hỏa dược nho
nhỏ rồi đổ vào nòng thương, lại lấy một cây sắt dài điền vào.
Lúc này Ninh Nghị đứng đó tiến hành công việc, hiển nhiên là chẳng có hứng
thú với trò biện luận nhàm chán kia. Trương Thụy và Lý Đồng ngối đối
diện, không biết tên này muốn làm cái gì. Ninh Nghị điền xong một chiếc
cây thương rồi, ngẫm nghĩ lại điền thêm một cây khác, đảo mắt qua khuôn
mặt hai người kia còn cười đầy thiện ý với bọn họ, rồi liếc qua cánh
cửa. Đương nhiên hai người Trương Thụy và Lý Đồng trước mắt này không
cách nào chú ý tới động tác đó.
- Ngươi ngươi...
Lý Đồng nuốt một ngụm nước miếng:
- Quân quân tử động khẩu không động thủ
Lắp bắp nói xong câu nà chẳng thể nói thêm gì nữa. Nào có kiểu biện luận
như vậy, vì nói bạc kỹ đó vô dụng là hắn liền muốn bắn chết bọn họ Ninh
Nghị lấy hộp quẹt ra, lắc lắc vài cái rồi thổi đốt rồi lại thu lại, sau
lại bao hai thanh Đột hỏa thương kia rồi đeo với tư thế bất cứ lúc nào
cũng có thể rút ra, rồi hít sâu một hơi.
- Bên ngoài có một số chuyện, các ngươi ngồi trong đây sẽ có lẽ là nhầm
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:
- Hy vọng là nhầm.