Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Bỗng nhiên giao chiến
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Ninh Nghị đeo bọc vải dài kia đi từ trong phòng ra thì đại sảnh truyền
đến tiếng đàn sáo, sự rối loạn hoặc phải nói là hỗn loạn trong lòng lại
không có manh mối.
Chỉ nghe được vài câu vụn vặt, đám người đó có nói đến
"Tần Tự Nguyên" hay không, lại có ra lệnh mọi người làm một số chuyện
không thoải mái gì không, kỳ thật Ninh Nghị không nắm chắc, tự nghĩ chắc mình nghĩ sai, nghe nhầm, đó cũng là có khả năng.
Bản thân
hắn hy vọng là như vậy, nhà trọ Trúc Ký này vừa mới khai trương, không
gánh được nhiều rắc rối. Hơn nữa những ngày bình thường vô vị đã qua hồi lâu, hắn cũng thấy phỏng đoán lần này của mình có vẻ hơi bị đúng dịp.
Nhưng đúng là đám người kia cho hắn một cái cảm giác không tốt lắm,
không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Từ bên này đi qua đến chỗ rẽ ở hành lang thì cửa căn phòng phía trước kia cũng mở ra. Vài người
bước ra, đều đi tới bình đài phía ngoài kia. Nhóm người này có tất cả là năm, ngoài tên đại hán có dáng người khôi ngô, nam tử cao gầy rắn chắc
và quý công tử mà Ninh Nghị đã gặp, thì hai người khác thân hình cũng
cao lớn, đều mặc áo khoác lông, ăn mặc khá gọn gàng. Một người trong đó
có một vết sẹo trên mặt, tên còn lại thì người hơi béo, nhưng cũng là
cường tráng khôi ngô.
Mấy người kia nhìn giống như nhân sĩ
giang hồ hoặc là thương lữ vào Nam ra Bắc, khi ra ngoài bọn họ có nhìn
Ninh Nghị, cũng không để ý.
Bên cạnh bình đài xung quanh đại
sảnh có không ít người hoặc là đang đi lại hoặc là đứng đó, cũng có
những gã sai vặt của tửu lâu đi tới đi lui. Lúc này Tống Thiên đứng ở vị trí gần thang lầu như lời dặn của Ninh Nghị, tay thì đang bóc hạt dưa.
Năm người đi ra hành lang lầu hai, nhất thời có thể quan sát tình hình
bình đài xung quanh đại sảnh. Ninh Nghị thì đi ra sau bọn họ, nháy mắt
ra hiệu với Tống Thiên rằng kia là đối tượng cần chú ý.
Một
tên tiểu nhị bưng khay trà đi qua từ bên này, Ninh Nghị nhích lại gần
lan can, đụng một cái vào tên nam tử cao gầy đang chú ý phía dưới kia,
sau đó hắn cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi!
Nam tử
cao gầy kia liếc hắn một cái, nhích qua một chút. Quý công tử đang nói
chuyện cùng đồng bạn thấy có người dựa tới thì ngậm miệng lại, đợi khi
Ninh Nghị tránh ra mới cúi đầu nói tiếp.
Ninh Nghị đi qua bên người Tống Thiên rồi bước xuống thang lầu. Lúc này chiếc bàn mà Vân
Trúc và Tần lão đứng cạnh kia còn cách khá xa, Ninh Nghị cũng không muốn khiến bị chú ý ngay lúc này, tránh cho Vân Trúc hoặc Tần lão chào hắn.
Tiếng nhạc đã ngừng, ca cơ trên vũ đài há hốc mồm nhìn những gì đang
xảy ra trong đại sảnh. Quý công tử kia cũng đã theo bốn người xuống
dưới, dù mặc quần áo đẹp đẽ quý giá nhưng khuôn mặt cũng khá hung hãn,
rút ra một thanh chiến đao cũng xông lên. Gã liếc bên cạnh một cái, sau
lại nhìn chòng chọc phía hai người Tống, Tần kia.
Đại sảnh
hỗn loạn, Vân Trúc một thân áo trắng vẫn đứng trước bàn bát tiên, hoàn
toàn không hiểu sắp xảy ra chuyện gì, mọi thứ diễn ra thật quá nhanh.
Cách đó không xa, tên hán tử cường tráng hơi mập kia xông thẳng tới,
ngay sau đó, bàn bát tiên trước người bị đánh bay đi, đụng phải tay nàng khiến nàng khẽ hô một tiếng. Ở phía trước, một bàn tay bắt tới nàng.
Vừa rồi ở trên bình đài, mấy người này chú ý đến Tần Tự Nguyên, đương
nhiên cũng nhìn thấy cô gái ngồi cùng Tần Tự Nguyên kia.
Tên
hán tử cường tráng kia như một chiếc chiến xa xộc tới, cánh tay kia đã
sắp cổ nàng thì một sức mạnh đẩy gã sang bên cạnh. Cùng lúc đó, một đoạn ống trúc thoạt nhìn như từ bên tai nàng phi ra, bắn thẳng tên mập kia.
Ninh Nghị nắm lấy bả vai Vân Trúc rồi kéo nàng sang một bên, tay kia thì giơ đuôi thương lên, ánh sáng ngòi nổ đã dần dần nhập vào ống thương.
Đồng tử tên mập kia phóng to trong khoảnh khắc.
Một tiếng
đùng vang lên, đinh tai nhức óc. Trong đại sảnh này như con bướm giang
đôi cánh ra, ánh lửa văng lên, bụi bay mù mịt, gần như phủ hết bóng
người. Mà máu tươi và thịt nát phóng ra sau kia gần như hợp thành hình
quạt đối xứng với bụi mù kia, bắn tung tóe ra. Lúc này Ninh Nghị đã ôm
lấy Vân Trúc kéo sang một bên, thân thể tên mập kia xông qua khói bụi,
xông qua người bọn họ khoảng bốn năm mét mới ngã rầm xuống đất, khiến
một chiếc ghế vỡ tan tành. Đầu gã lúc này máu và thịt mơ hồ, máu tươi
chảy ra từ miệng vết thương, thân thể giật giật.
Mấy người
xông xuống từ trên kia bản thân có võ lực cao cường, lại hạ quyết tâm
nên nhất thời không ai kịp phản ứng. Đây giống như là đang mạnh mẽ xông
lên, cảm giác gần như không ai có thể ngăn cản được, nhưng mà đúng lúc
tinh thần hăng hái nhất này lại bị phản kích một cú cũng mạnh mẽ đến
kinh người. Tên hán tử cường tráng kia cũng vọt tới bên cạnh tên mặt sẹo vài mét rồi mới ngạc nhiên dừng lại, sau đó quát lên một tiếng lớn rồi
lao đến phía Ninh Nghị.
Tên đại hán xông đến nhanh nhất, thân hình cũng khôi ngô nhất lại chưa chú ý bên này, hắn gần như chỉ trong
nửa khắc nữa là có thể kéo gần khoảng cách với hai người Tống, Tần kia,
lúc này cũng đã đuổi theo đến cửa. Cùng lúc đó, Tống Thiên kéo Tần lão
đã ra khỏi cửa, lại thấy ở trên đường cái có một đội ngũ khoảng vài chục người đang hùng dũng lao đến nhà trọ Trúc Ký này. Những kẻ này không
biết từ đâu ra, nhưng có vẻ là đến với ý đồ không hề tốt. Lần này đúng
là đằng trước không đường đi, đằng sau lại có truy binh...