Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Loạn chiến
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Tiếng người la hét, kêu rên vang lên ở bốn phía, trong tửu lâu này ồn ào huyên náo như nổ tung. Nhưng ở trong này thì e là không ai có thể nắm
bắt được toàn bộ chuyện này. Khi Tống Thiên kéo Tần Tự Nguyên lao ra
ngoài cửa, tên hán tử có thân hình khôi ngô cao lớn kia cũng tách ra
khỏi đám người, xông thẳng đến.
Mắt thấy khoảng cách sắp gần hơn, mấy chục người hùng dũng ở con đường phía trước kia cũng chặn lại, nhất thời chỉ làm cho người ta thấy là đã trúng mai phục đã được bố trí từ
trước. Tuy hiện nay tông thân đã không còn nhiều thực quyền, nhưng Tống
Thiên có thể vào làm thị vệ của vương phủ thì dù sao cũng không phải
hạng người dễ bắt nạt, thấy trước sau đều hung mãnh kéo tới, y cũng cắn
chặt răng rồi rút trường đao tùy thân ra.
Lúc này xung quanh ồn
ào thành một mảnh, người lao ra cửa không chỉ có bọn họ mà cả mấy vị
khách vốn đứng gần cửa nữa, bọn họ sắp đi ra khỏi cửa thì thấy đối diện
có mấy chục người hùng hổ chạy tới, cũng hơi sững sờ. Nhưng tên đầu lĩnh phía đối diện kia dường như cũng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên khiến đội ngũ kia dừng lại, hình thành cục diện giằng co. Lúc này gần như không
kịp suy nghĩ nữa, không ai rõ địch nhân là ai. Tiếng thương vang vọng
trong đại sảnh, đinh tai nhức óc.
Tên đại hán uy mãnh kia xông ra khỏi đám người xộc đến về phía Tần Tự Nguyên. Tống Thiên rút đao ra
khỏi vỏ như muốn liều mạng, lại khó có thể quyết định là liều với bên
nào trước. Một tiếng nói xen lẫn tiếng ồn ào kia vang lên:
- Là bọn chúng! Bắt lại cho ta!
Giọng nói này trầm ổn, sau đó tuy cũng bị bao phủ trong tiếng hỗn loạn kia,
nhưng người nghe vẫn nghe được rõ ràng, người nói là Tần Tự Nguyên đi
theo sau Tống Thiên.
Sau khi chuyện xảy ra, tuy khá đột ngột,
đang không hiểu gì mà bị người kéo đi, đến chuyện này nữa, ông già tuổi
quá sáu mươi kia lại không hề bối rối, làm ra phản ứng trước tiên. Giọng nói đó người bên ngoài cũng nghe rõ ràng. Tên đại hán khôi ngô phía sau hét to một tiếng, nắm lấy một cái bồn hoa quăng ra.
Tống Thiên
vung tay ngăn cản, bản thân cũng bị va đập cực mạnh đánh cho lui ra sau
mấy bước. Mảnh gốm sứ vỡ cùng bùn đất văng lên không trung, phần chính
của bồn hoa kia cũng hơi chuyển hướng mà bay tới mấy chục người đang
ngăn ở đường kia. Tên đi đầu vừa giơ tay lên cho đám lâu la dừng lại thì bỗng thấy một chậu gì đó bay tới, vội vã liền giơ hai tay lên đập, tuy
không bị thương tích gì, nhưng vẫn bị bùn đất vẩy ra làm lem luốc cả
khuôn mặt.
- Mẹ nó, bọn chúng cũng chuẩn bị...
Tên đầu lĩnh kia lau đi bùn đất trên mặt, đột nhiên rút một cây gậy ở bên người ra.
- Các huynh đệ, đập nát bọn chúng!
Mấy chục người hô to rồi xông tới!
Đại hán kia thét to một tiếng, giơ chân đá Vân Trúc ra ngoài, một cước này đá không đúng vị trí lắm, trúng vai,
tuy chưa dốc toàn lực nhưng cũng khiến Vân Trúc ngã lăn ra ngoài. Ninh
Nghị lại không biết Vân Trúc bị thương ở đâu, hắn cắn chặt răng rồi mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay đại hán kia, roi thép cũng rơi xuống đất. Đau nhức
vì tay gãy, bụng bị đâm khiến cho đôi mắt tên đại hán kia căng lên, thân thể lại lăn một vòng.
Lần này thư sinh không có nhào tới, y
thuận thế đứng lên. Vừa ngẩng đầu lên thì Ninh Nghị đã nắm lấy chiếc roi thép nặng hơn mười cân kia vọt thẳng tới, trong tầm mắt, đôi tay kia đã vung tới vị trí sau cùng nhất.
- Chết đi.....
Rầm, roi
thép ầm ầm quất đến não trái của nam tử mặt sẹo, nhất thời gần như nửa
cái đầu của đại hán vỡ ra. Lúc này y đang ở gần một bức tường của đại
sảnh, thân thể trúng một kích toàn lực này của Ninh Nghị mà gần như bay
lên, đánh nát hai chiếc cửa sổ nhìn ra Tần Hoài kia, nửa người trên lắc
lắc rồi sau đó lại rơi trở về.
Trên bình đài, Chu Bội thấy Ninh
Nghị vung roi đánh xuống, đầu đối phương vỡ nát ra, môi run run không
nói ra lời, cả đầu óc đều trống rỗng. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn Vân
Trúc thì thấy nàng đang ôm bả vai ngồi xuống, cố gắng nặn ra nụ cười với Ninh Nghị.
Bên kia đại sảnh, Cẩm Nhi hét "A" một tiếng rồi chạy
tới bên này. Bên cửa kia không biết bao nhiêu người đang binh binh bốp
bốp đánh thành một mảnh. Tên đại hán khôi ngô có dáng người cao nhất lúc này cũng ở trong đó, không ngừng áp sát Tống Thiên đang hỗn chiến trong đó và Tần Tự Nguyên được bảo vệ.
Kẻ này hiển nhiên là tên lợi
hại nhất trong năm người kia, mấy chục người tới từ ngã tư đường kia tuy đều có vũ khí trong tay, nhưng gần như không ngăn được y là mấy. Đặc
biệt là Tống Thiên cũng bị cuốn vào trận chiến, tuy võ nghệ của gã không tệ, nhưng dù sao phải bảo vệ Tần Tự Nguyên lại còn bị người ngăn trở,
nhất thời không xông ra được. Tên hán tử có dáng người tương đối cao gầy kia lúc này cũng xông vào trong hỗn chiến, vung song đao ngăn được mấy
người kia, giây lát cũng chém được vài tên.
Gã quay đầu nhìn
thoáng qua bên này, thấy đồng bạn bị quất vỡ đầu, Ninh Nghị cầm roi thép trong tay, nhất thời lại muốn quay đầu xông lại. Ninh Nghị nhìn gã vài
lần, ánh mắt không hề kém phần hung ác, hắn lại vung roi thép lên lại
quật xuống đầu tên hán tử mặt sẹo kia, vách tường bên cạnh vốn làm từ
gỗ, cũng coi là rắn chắc, nhưng vừa rồi bị đụng một cái, lúc này lại bị
đụng vào lần nữa mà đã nứt toác ra. Lúc này đầu tên hán tử mặt sẹo đã bị đánh cho hoàn toàn thay đổi hình dạng.
- Đến đây! Ninh Nghị vung roi thép, hét lên một tiếng với bên kia.
Sau hắn liền rút ra cây Đột hỏa thương còn lại ra, tay kia thì lấy Hỏa chiết tử trên người ra.
Cùng lúc đó, đao phong kéo tới, tên quý công tử ở cuối cùng kia quay đầu lại, lao đến phía hắn.
- Giết Tần lão cẩu......